Quản Sở Dịch sau khi bị trà nóng làm bỏng thì bỗng chốc ngoan ngoãn hơn nhiều mặc dù ánh mắt nhìn Trần Phong vẫn cứ hằn học, nhưng cũng không dám ăn nói ngông cuồng trước mặt mọi người nữa.

Cùng lúc đó, trong Tomson Riviera - khu nhà giàu nổi tiếng của thành phố Trung Hải, ba chiếc xe con màu đen lái ra theo hình chữ nhất.

Lái phía trước mở đường là một chiếc Mercedes-Benz S600.

Chặn hậu phía sau là một chiếc Land Rover.

Chiếc xe được hai chiếc xe này bảo vệ ở giữa là một chiếc Rolls-Royce màu đen.

Ở hàng ghế sau của chiếc Rolls-Rouce có một thanh niên đẹp trai mặc chiếc sơ mi bản giới hạn của Gucci đang nhàn nhãn hút xì gà, nhìn ra ngoài cửa sổ.

So với sự nhàn nhã của thanh niên, thì người đàn ông trung niên mặc vest ở bên cạnh cậu ta thì hơi đứng ngồi không yên: “Cậu chủ, ông chủ đã nói, mấy hôm nay cậu không được ra ngoài…”.

“Chú Phúc Ninh…”.

Thanh niên cố ý kéo dài âm cuối, vẻ mặt hơi bất mãn.

Sau một lúc, cậu ta lại dịu giọng: “Chú Phúc Ninh, cháu chỉ ra một lát giúp bạn cháu giải quyết kẻ không có mắt thôi là về luôn, cháu đảm bảo với chú, lần này cháu chắc chắn không gây họa đâu”.

“Cậu chủ, đây không phải vấn đề gây hay không gây họa, mà là ông chủ đã đặt quy định với tôi, lần này cậu phải ở nhà mười lăm ngày mới được ra ngoài, trong mười lăm ngày này, nếu cậu dám tự tiện ra ngoài thì ông chủ sẽ không tha cho tôi…”, Vạn Phúc Ninh rất là bất lực, cậu chủ nhà mình sao đến giờ vẫn không hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, người lần này cậu ấy chọc không hề giống ngày xưa.

“Chú Phúc Ninh, quy định là thứ chết, người thì sống, cháu chỉ ra ngoài một lát, chú không nói với bố là được rồi”, thanh niên hơi không bận tâm nhả khói thuốc, theo cậu ta thấy thì lần này quyết định của bố đúng là làm quá lên, bạn của Sở Thanh Từ nhiều lắm, sao có thể tùy tiện xuất hiện một người thì là tồn tại mà nhà họ Bạch bọn họ không động vào được chứ?

“Nhưng mà…”, Vạn Phúc Ninh còn muốn khuyên thêm, nhưng thanh niên lại hơi bực mình: “Đừng nhưng nhị nữa, chú Phúc Ninh, nhỡ bố cháu phát hiện thì chú cứ bảo với ông ấy, lần này cháu ra ngoài là để giúp đỡ cho con trai Quản Trọng Phi, bố cháu sẽ hiểu thôi”.

“Quản Trọng Phi?”.

Vạn Phúc Ninh sửng sốt: “Là Quản Trọng Phi của Giang Đông?”.

“Đúng thế”, thanh niên gật đầu.

“Cậu chủ, cậu và con trai Quản Trọng Phi sao lại quen nhau?”, Vạn Phúc Ninh hơi tò mò, con trai của Quản Trọng Phi không là gì cả, nhưng Quản Trọng Phi lại là đại quản gia của nhà họ Kim – gia tộc giàu có nhất tỉnh Giang Đông, nghe đồn, ông ta từng cứu mạng gia chủ hiện tại của nhà họ Kim, tâm đầu ý hợp, tình như thủ túc với gia chủ hiện tại của nhà họ Kim.

Nếu có thể thông qua con trai Quản Trọng Phi móc nối được quan hệ với Quản Trọng Phi, tiến thêm bước nữa, móc nối được với nhà họ Kim, vậy công lao lần này cậu chủ lập được đúng là rất lớn.

Nhà họ Kim ở Giang Đông, đó là tồn tại không hề kém cạnh với bốn gia tộc lớn của Trung Hải, nếu nhà họ Bạch móc nối được quan hệ với nhà họ Kim, thì tất có thể nỗ lực hơn, lên một tầm cao mới.

“Quen ở Hộp đêm Danh Môn”, Bạch Văn Lịch lười biếng nói: “Con trai của Quản Trọng Phi nói muốn đến Trung Hải phát triển, nhưng căn cơ của bản thân lại quá nông, vì thế cháu đã tổ chức một bữa cơm ở Hộp đêm Danh Môn, giới thiệu cậu ta với mấy người anh em trong giới…”.

“Thì ra là vậy”, Vạn Phúc Ninh khẽ gật đầu, ngay lập tức hiểu ý.

Nhà họ Bạch muốn mượn tay Quản Trọng Phi để móc nối quan hệ với nhà họ Kim, nhưng con trai Quản Trọng Phi cũng muốn mượn tay nhà họ Bạch hòa nhập vào giới thượng lưu Trung Hải.

Hai nhà đều có nhu cầu, lần này Bạch Văn Lịch cũng coi như là có lí do chính đáng.

Về rồi dù Bạch Khiếu Thiên hỏi tội thì ông ta cũng có thể cho Bạch Khiếu Thiên một lời giải thích.

Mấy phút sau, ba chiếc xe xịn đỗ ở cửa Giang Mãn Lâu.

Bảy tám vệ sĩ mặc vest đen, đeo tai nghe bước xuống xe, dùng ánh mắt như chim ưng nhìn quét mọi ngóc ngách xung quanh, sau khi loại bỏ mọi yếu tố nguy hiểm xung quanh, thì mới đi đến cạnh xe của Bạch Văn Lịch, mở cửa cho Bạch Văn Lịch.

Bạch Văn Lịch thong thả xuống xe, sau đó lấy điện thoại ra.

“Anh Quản, tôi đến rồi”.

“Cậu Bạch, cậu đến rồi?”.

Trong phòng, vẻ mặt Quản Sở Dịch đột nhiên mừng rỡ vô cùng, cậu ta không ngờ, Bạch Văn Lịch thế mà lại đến nhanh như vậy!

Không đợi Bạch Văn Lịch nói chuyện, Quản Sở Dịch đã lại nói với vẻ nịnh bợ: “Cậu Bạch, cậu đợi một lát, tôi xuống đón cậu ngay”.

“Được”, Bạch Văn Lịch thản nhiên cười, trước khi đến, cậu ta còn lo Quản Sở Dịch không biết mình là ai, giờ xem ra, sự lo lắng của cậu ta đúng là dư thừa, thái độ của Quản Sở Dịch với cậu ta rất lễ phép.

Cậu ta rất thích.

Sau khi dập máy, Quản Sở Dịch chuyển mắt sang Trần Phong, vẻ mặt vừa hưng phấn vừa dữ tợn: “Thằng chó chết, cậu Bạch giờ ở dưới lầu, mày cách cái chết không xa nữa đâu!”.

Trần Phong mỉm cười: “Thế à? Tôi mỏi mắt chờ mong”.

“Cậu Bạch?”.

“Cậu Bạch là ai?”.

So với dáng vẻ bình tĩnh của Trần Phong, thì những người khác trong phòng lại hơi mất bình tĩnh.

Dù sao thái độ nịnh hót trước đó của Quản Sở Dịch họ đều thấy cả.

Người có thể khiến Quản Sở Dịch khúm núm như vậy lai lịch chắc chắn không nhỏ được.

Cậu ta rốt cuộc là ai?

“Cậu Bạch? Chẳng lẽ là con trai của Bạch Khiếu Thiên ông trùm đá quý?”, đột nhiên có người kinh ngạc hét lên.

Ngay lập tức khiến mọi người xôn xao.

“Con trai ông trùm đá quý Bạch Khiếu Thiên? Sao có thể?”.

“Sao lại không thể? Ở Trung Hải, mặc dù có rất nhiều người họ Bạch, nhưng cho thể khiến đại thiếu gia của Giang Đông như Quản Sở Dịch đối xử lễ phép như vậy có lẽ chỉ có một mình Bạch Văn Lịch thôi”.

“Nhưng mà, nếu là thật thì sao Quản Sở Dịch có tư cách quen người đó?”, có người vẫn giữ thái độ nghi ngờ, cảm thấy Quản Sở Dịch không có tư cách quen Bạch Văn Lịch.

Giám đốc Hoàng cũng là vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ, tên Bạch Văn Lịch ông ta đương nhiên biết, chỉ có điều sao Quản Sở Dịch lại quen Bạch Văn Lịch, theo lí mà nói hai người căn bản không cùng một đẳng cấp mà.

Mặc dù Quản Sở Dịch có lai lịch lớn, nhưng ở trước mặt đại thiếu gia hàng đầu Trung Hải như Bạch Văn Lịch thì cậu ta chả là cái gì.

Giám đốc Hoàng còn chưa nghĩ xong thì Quản Sở Dịch đã lại lần nữa xuất hiện ở cửa phòng riêng.

Phía sau cậu ta còn có một thanh niên đẹp trai mặc sơ mi bản giới hạn của Gucci đang đứng.

Nhìn thấy thanh niên đẹp trai này, não giám đốc Hoàng bỗng trắng xóa.

Toi rồi, toi rồi, lần này toi rồi, đúng là Bạch Văn Lịch!

Đám bạn học của Quản Sở Dịch lúc này cũng vô cùng ngạc nhiên, thanh niên trước mặt này có lẽ là Bạch Văn Lịch thật, dù không phải thì cũng không kém lắm, vì khí thế cao ngạo mình là nhất trên người cậu ta căn bản không phải thứ người bình thường có được.

Ngay lập tức, trong ánh mắt nhìn Trần Phong của mọi người tràn ngập thương hại.

Có đại thiếu gia hàng đầu Trung Hải như Bạch Văn Lịch ra mặt giúp Quản Sở Dịch thì lần này Trần Phong dù không chết thì cũng bị lột da.

Dường như sợ bị Trần Phong liên lụy, mọi người bắt đầu lặng lẽ cách xa Trần Phong.

Trong tất cả mọi người chỉ có sắc mặt Tiêu Nhược rất là kì cục: “Anh Phong, sao lại là Bạch Văn Lịch?”.

“Ai biết được?”, Trần Phong nhếch mép cười khinh bỉ, số mệnh đôi khi kì diệu vậy đó, đến cả anh cũng không ngờ, vị phật mà Quản Sở Dịch mời đến thế mà lại là Bạch Văn Lịch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play