"Tôi sai rồi, tôi sai rồi được chưa?", trong giọng nói Lý Thế Bình gần như là mang theo cả tiếng khóc, trong lòng thì lại hối hận muốn chết, chỉ muốn vả cho mình mấy cái, tại sao lại nghe lời Vương Thi Viện để Trần Phong đi bàn hợp đồng với Bệnh viện Đông Đình, nếu không để Trần Phong đến Bệnh viện Đông Đình thì giờ chẳng có việc quái gì cả.
"Sai rồi?", Trần Phong cười khẩy, nhìn tài liệu rơi tứ tung trên đất, lạnh lùng nói: "Đây là cách anh nhận sai à?".
Lý Thế Bình sửng sốt, ngay lập tức hiểu ý Trần Phong, hắn chuyển mắt sang Dương Khuê, nghiêm giọng nói: "Dương Khuê, ngay lập tức nhặt đồ của Trần Phong và Lý Nhạc lên!".
Dương Khuê há hốc miệng, trên mặt là vẻ không thể tin nổi: "Giám đốc Lý...".
"Cậu bị điếc à? Hay là lời tôi nói không có tác dụng nữa?", Lý Thế Bình tức giận gầm lên, Dương Khuê không có tư cách khiến hắn ăn nói khép nép.
Bị Lý Thế Bình quát trước mặt bao nhiêu người như vậy, Dương Khuê chỉ cảm thấy mình bị cảm giác nhục nhã dày đặc bao trùm.
Nhưng Lý Thế Bình dù sao cũng là cấp trên trực tiếp của anh ta, không có Lý Thế Bình thì anh ta còn không bằng con chó.
"Được, em nhặt", Dương Khuê cắn răng, cuối cùng vẫn khom lưng, ngồi xổm trên đất ngoan ngoãn bắt đầu nhặt đồ cho Trần Phong và Lý Nhạc.
"Trần Phong, cậu xem...", Lý Thế Bình xoay người, cười trừ nói, nhưng còn chưa nói xong đã bị Trần Phong lạnh lùng ngắt lời: "Anh cũng nhặt".
"Hả?".
Lý Thế Bình há hốc miệng, suýt thì tức ói máu, nhưng vừa nghĩ đến chức giám đốc của mình giờ đang nằm trong tay Trần Phong, hắn lại nuốt cục tức vào bụng.
Ngồi xuống đất nhặt đồ với Dương Khuê.
Cảnh này khiến mọi người có mặt đều đờ đẫn.
Vương Thi Viện đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng ngoài ngớ người ra, thì còn chút phẫn nộ và chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Phẫn nộ là vì dáng vẻ xấu xí vênh váo hiện giờ của Trần Phong.
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép là vì Lý Thế Bình thế mà lại bị đồ nhà quê Trần Phong thu phục, thằng nhà quê này mới vào công ty mấy ngày chứ?
Không lâu sau, hai người đã bày gọn gàng đồ của Trần Phong và Lý Nhạc về vị trí cũ.
Lý Thế Bình cười ngượng ngùng đi đến trước mặt Trần Phong: "Trần Phong, việc lần này là tôi sai, mong cậu có thể nể mặt bác Vương tha thứ cho tôi một lần. Ngoài ra, cậu và Lý Nhạc mở ra được thị trường bên phía Bệnh viện Đông Đình, cống hiến rất lớn cho công ty, nên tôi quyết định, thêm hoa hồng ba phần trăm vào hoa hồng vốn có, coi như là phần thưởng...".
Hoa hồng ba phần trăm?
Nghe thấy thế, mắt của nhiều nhân viên Phòng kinh doanh đỏ quạch, đây là đơn hàng gần mười triệu đó, hoa hồng ba phần trăm, chính là ba trăm nghìn đó!
Lý Thế Bình đúng là dốc hết vốn liếng rồi.
Nghe thấy hoa hồng ba phần trăm, Lý Nhạc ngay lập tức hưng phấn đỏ hết mặt.
Còn Trần Phong thì lại chẳng có phản ứng gì, với anh mà nói ba trăm nghìn chẳng khác gì ba mươi đồng. Anh làm những việc này phần lớn chỉ là vì tổng giám đốc hiện tại của Y dược Khang Mỹ là Hạ Mộng Dao mà thôi.
Sau khi lạnh lùng nhìn Lý Thế Bình một cái, Trần Phong quăng hợp đồng lên bàn, xoay người bỏ đi.
Nếu Lý Thế Bình đã biết điều vậy Trần Phong cũng không định ép quá đáng.
Suy nghĩ của Trần Phong lúc trước là lợi dụng hợp đồng đá luôn Lý Thế Bình khỏi ghế giám đốc, nhưng nếu như vậy thì Lý Thế Bình rất có thể sẽ chơi trò cá chết lưới rách với anh, ai cũng đừng hòng yên ổn.
Trong trường hợp xấu nhất, dù thực sự đá Lý Thế Bình khỏi ghế giám đốc thì ai làm giám đốc cũng là cả một vấn đề.
Nếu anh làm thì có lẽ ngày mai Hạ Mộng Dao sẽ biết anh đã đến công ty.
Nếu Lý Nhạc làm thì chắc chắn khó khiến mọi người phục, dù sao lý lịch của Lý Nhạc cũng sờ sờ ra đó.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Phong vẫn quyết định lần này tạm tha cho Lý Thế Bình.
"Lý Thế Bình, sao anh lại muốn cho thêm thằng nhà quê kia hoa hồng ba phần trăm? Anh làm vậy có khác gì tặng tiền cho anh ta đâu?", vừa về văn phòng, Vương Thi Viện đã không nhịn được trút giận lên người Lý Thế Bình.
Hoa hồng ba phần trăm là ba trăm nghìn, dù Trần Phong chia cho Lý Nhạc một nửa thì anh ta vẫn lấy được một trăm năm mươi nghìn.
Đấy là còn không tính hoa hồng năm phần trăm ban đầu do Trần Phong lấy được hợp đồng với Bệnh viện Đông Đình.
Nếu tính cả hoa hồng năm phần trăm thì Trần Phong còn có thêm hai trăm năm mươi nghìn, tổng cộng bốn trăm nghìn!
Cũng có nghĩa là Trần Phong chỉ dùng chưa đến một tiếng đã kiếm được bốn trăm nghìn!
Nói là kiếm nhưng chẳng khác gì nhặt được cả!
Lúc này Vương Thi Viện sắp tức điên rồi, cô ta làm trợ lý cho Lý Thế Bình, một tháng lương cũng chỉ hơn mười nghìn, thế mà Trần Phong chỉ ra ngoài một chuyến đã kiếm được bằng ba năm lương của cô ta.
Thế chẳng phải là cô ta còn vô dụng hơn Trần Phong sao?
"Cô còn có mặt mũi nói ông đây tặng tiền cho nó! Nếu không phải cô lúc ấy xúi giục tôi ngáng đường nó, thì tôi sẽ để nó đến Bệnh viện Đông Đình sao? Nó không đến Bệnh viện Đông Đình thì sao có thể lấy được đơn hàng của Bệnh viện Đông Đình?", Lý Thế Bình trợn mắt nhìn, vốn hắn đã đang trong cơn tức rồi, lời oán trách này của Vương Thi Viện càng như một mồi lửa, khiến lửa giận trong hắn cháy phừng phừng, khiến cả người hắn đều ở trạng thái sắp bùng nổ.
"Không phải chứ, Lý Thế Bình, ý anh là tất cả đều là lỗi của tôi?", Vương Thi Viện trợn tròn mắt, trong đôi mắt đẹp đều là vẻ không thể tin nổi, cô ta không ngờ, Lý Thế Bình lại đổ lỗi cho cô ta.
"Không phải lỗi của cô chẳng lẽ là lỗi của ông đây à?!".
Lý Thế Bình phẫn nộ gào lên.
Vương Thi Viện tức muốn nổ phổi, chỉ thẳng vào mũi Lý Thế Bình chửi: "Lý Thế Bình, anh còn có thể vô sỉ hơn được không? Hoa hồng ba phần trăm đó là anh cho thằng vô dụng ấy, chứ có phải tôi cho đâu, anh có quyền gì mà nói là lỗi của tôi?".
"Đồ ngu!", Lý Thế Bình nghiến răng tức giận mắng: "Nếu ông đây không cho thằng nhà quê đó hoa hồng ba phần trăm, thì cái chức giám đốc này của ông giờ đã mất rồi! Cô nói xem hoa hồng ba phần trăm quan trọng hay là cái ghế giám đốc này của ông đây quan trọng?".
Sắc mặt Vương Thi Viện đỏ bừng, bị Lý Thế Bình mắng vậy cô ta cũng tỉnh ra.
Thực ra Lý Thế Bình làm đúng, với tính cách có thù tất báo của Trần Phong, nếu Lý Thế Bình không cho hoa hồng ba phần trăm thì có lẽ Trần Phong sẽ báo việc này với lãnh đạo công ty.
"Thế Bình, xin... xin lỗi, vừa nãy em không nghĩ nhiều thế", Vương Thi Viện cắn môi, khẽ khàng xin lỗi, vừa nãy đúng là cô ta sai, bị ghen tị và đố kị che mất lý trí, bỏ qua tích cách có thù tất báo của Trần Phong.
"Thôi, anh biết em cũng là muốn tốt cho anh", Lý Thế Bình xua tay, cơn giận cũng tiêu tan không ít, sau đó hắn lại gằn giọng nói: "Việc cấp bách của chúng ta hiện giờ là phải mau chóng làm rõ thằng vô dụng này lấy đơn hàng của Bệnh viện Đông Đình kiểu gì. Anh đã đến Bệnh viện Đông Đình mấy lần rồi, người phụ trách của họ thế nào anh biết rõ, loại vô dụng như Trần Phong bình thường họ căn bản chẳng thèm nhìn lấy một cái. Nhưng lần này thằng vô dụng ấy lại lấy được đơn hàng. Trong đó nhất định có điều gì mờ ám".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT