Thanh niên tóc vàng nổi điên, siết chặt nắm đấm đập vào mặt Trần Phong.
Trần Phong cười khinh bỉ, rất tùy tiện giơ một tay ra, tóm cổ thanh niên tóc vàng.
Anh hơi dồn sức.
Thanh niên tóc vàng bị nhấc khỏi mặt đất, cả người cứng còng giữa không trung, hô hấp hắn bắt đầu dồn dập, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
"Khụ... khụ... buông... buông ra..."
Sắc mặt thanh niên tóc vàng đỏ bừng, gần như là rặn từ trong cổ họng ra mấy chữ này.
Nhưng Trần Phong lại mỉm cười, không những không buông tay mà còn tăng thêm sức.
Cảm giác choáng váng dữ dội truyền đến từ não thanh niên tóc vàng, mặt thanh niên tóc vàng tràn ngập hoảng sợ.
Đúng lúc hắn cảm thấy mình sắp bị Trần Phong bóp chết, thì cổ hắn đột nhiên được thả ra, sau đó cả người bay ra phía sau mất kiểm soát.
"Phịch" một tiếng.
Thanh niên tóc vàng rơi mạnh xuống đất, bị ném cho xây xẩm mặt mày.
Hắn há to miệng thở dốc, trong ánh mắt nhìn Trần Phong toàn là sợ hãi.
Có đánh chết hắn, hắn cũng không ngờ, thằng vô dụng có thể bị một câu nói của hắn dọa cho xuống xe thế mà lại có sức mạnh ghê gớm đến thế, có thể nhấc hắn lên bằng một tay.
Brừm~
Đúng lúc này, góc phố vang lên tiếng động cơ siêu xe.
Giây tiếp theo, sóng âm đinh tai nhức óc lũ lượt kéo đến.
Năm, sáu chiếc xe thể thao mui trần với các kiểu dáng, màu sắc khác nhau tạo thành một hàng rồng rắn, gầm rú lao đến với tư thế cực kì phong cách.
Sau khi đến bên cạnh Trần Phong, mấy chiếc xe thể thao không dừng lại ngay, mà cực kì vênh vao vây Trần Phong vào giữa, bắt đầu chạy quanh Trần Phong.
Ra oai, khiêu khích!
Thanh niên tóc vàng cười dữ tợn, trợ thủ của hắn đến rồi!
Kít!
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, mấy chiếc xe thể thao đồng thời dừng lại.
Năm, sáu thanh niên kiểu tóc khác nhau, đeo khuyên tai, mặt mày vênh váo xuống xe.
Mặt mũi, thân hình những thanh niên này không giống nhau, nhưng ngoại hình bạn nữ họ dẫn theo thì lại giống nhau đến lạ.
Mắt to, cằm nhọn, mũi cao.
Rõ ràng là tác phẩm sản xuất hàng loạt của cùng một bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
Lúc này, mười mấy nam, nữ thanh niên đứng với nhau, đánh giá Trần Phong từ trên xuống dưới, ánh mắt mỗi người một kiểu.
"Anh Đoàn, là thằng ranh này đâm hỏng xe anh à?"
Thanh niên đầu cua đi đầu hếch mũi lên trời, vênh váo nhìn Trần Phong nói.
"Đâm hỏng xe tôi không phải hắn." Thanh niên tóc vàng lạnh lùng nhìn Trần Phong một cái.
"Vậy là ai?" Thanh niên đầu cua sửng sốt.
"Là con đĩ kia!" Thanh niên tóc vàng chỉ Diệp Hải Đường.
Mười mấy đôi mắt đồng thời đổ đồn về phía Diệp Hải Đường, khi thấy rõ ngoại hình của Diệp Hải Đường.
Ánh mắt mọi người chợt thay đổi.
"Anh Đoàn, con này ngon đấy."
"Đâu chỉ ngon, đúng là cực phẩm!"
"Nó là của tao, đừng có tranh với tao!"
"Tranh cc, bắt về, tối nay mọi người cùng chơi!" Thanh niên tóc vàng lạnh lùng nói.
Có thể thấy được, địa vị của hắn trong đám này rất cao, chỉ một câu nói, mười mấy thanh niên đã không hó hé gì.
Thanh niên tóc vàng sầm mặt đi đến trước mặt Trần Phong, trước khi bắt Diệp Hải Đường, hắn phải giải quyết Trần Phong trước.
"Ranh con, đừng nói tao không cho mày cơ hội nhé, giờ quỳ xuống, dập đầu lạy tao ba cái, rồi tự đánh gãy cái tay vừa đánh tao, tao sẽ tha cho mày." Thanh niên tóc vàng gằn giọng nói, hắn đang thử xem Trần Phong thế nào.
Mí mắt thanh niên tóc vàng giần giật, trong lòng hơi bất an, hắn cứ tưởng, gọi nhiều người đến thế này, dù gì Trần Phong cũng sẽ sợ một chút, nhưng nhìn dáng vẻ Trần Phong chẳng thấy sợ đâu, thậm chí còn có vài phần trêu tức, ánh mắt nhìn bọn hắn như mèo nhìn chuột.
Trần Phong không đơn giản!
Gần như là vô thức, trong đầu thanh niên tóc vàng bật ra suy nghĩ này.
"Anh Đoàn, anh nói nhiều với thằng ranh này làm gì, cứ đánh gãy hai chân nó đi, chẳng phải là nó sẽ quỳ với anh sao?" Thanh niên đầu cua phả khói thuốc, mặt cà lơ phất phơ.
"Vương Khôn, thằng ranh này là người luyện võ." Thanh niên tóc vàng gằn giọng nói.
Trước mặt Trần Phong, hắn đến cả cơ hội tung nắm đấm cũng không có, đã bị Trần Phong nhấc lên như một con gà con, nếu không phải Trần Phong nương tay, hắn đã thành một cái xác lâu rồi.
"Người luyện võ?" Vẻ mặt Vương Khôn đầy khinh thường.
"Phì!" Hắn nhổ nước bọt, kiêu ngạo nói: "Người ông đây đánh chính là người luyện võ!"
Vứt mạnh điếu thuốc trong tay xuống đất, Vương Khôn đi đến trước mặt Trần Phong, giơ ba ngón tay với Trần Phong.
"Ranh con, ba chiêu!"
"Sau ba chiêu, nếu ông không xử được mày, thì hôm nay ông sẽ quỳ xuống làm cháu nội mày!"
Trần Phong cau mày: "Mơ đẹp đấy!"
Người muốn làm cháu nội anh nhiều lắm, thanh niên đầu cua này là cái thá gì.
"Mẹ kiếp mày muốn chết à?" Vương Khôn thẹn quá hóa giận, lần đâu tiên hắn gặp người ngông cuồng như Trần Phong.
Nhưng hắn không ra tay ngay, mà là cởi chiếc áo jacket trên người ra, hắn phải dốc hết sức.
Dù sao hắn vừa mới to mồm, nói phải giải quyết Trần Phong trong ba chiêu, nếu trong ba chiêu không giải quyết được, vậy hắn chính là tự tát vào mặt mình.
Sau khi Vương Khôn cởi áo jacket, chiếc áo ba lỗ bó sát mặc trên người để lộ thân hình với đường cong hoàn mỹ, khỏe khắn của hắn, đặc biệt là cơ bắp cuồn cuồn ở cánh tay, cứ như là một miếng sắt, khiến người ta nhìn mà sợ.
Tạo thành đối lập rõ rệt với Trần Phong thân hình gầy yếu.
"Tôi cảm thấy anh Vương có thể giải quyết thằng ngu kia bằng một chiêu, căn bản không dùng đến ba chiêu."
"Khiêm tốn, khiêm tốn hiểu không? Anh Vương đang khiêm tốn đó."
"Ha ha, đúng, khiêm tốn, làm người phải khiêm tốn."
Mười mấy thanh niên cả nam lẫn nữ cười ồ thảo luận, vẻ mặt thong dong.
Nếu nói Đoàn Siêu là người có địa vị cao nhất trong giới, vậy Vương Khôn chính là người đánh giỏi nhất trong giới.
Mười lăm tuổi đã bị đưa vào trường quân đội, lúc mười tám tuổi đã bộc lộ tài năng trong cuộc thi toàn quân, trở thành vua lính.
Vương Khôn bây giờ một mình ít nhất có thể đánh mười người, còn không phải là mười người bình thường.
Ầm!
Vương Khôn giậm mạnh chân, cơ bắp toàn thân như được tưới dòng nước thép, bỗng chốc căng cứng.
Hắn nhảy lên cao, chân như trường đao bổ xuống đầu Trần Phong.
Không khí bị ma sát phát ra tiếng.
Một cú đá chân, mang theo sức nặng ngàn cân đè xuống Trần Phong!