Hai người cùng nhau tới phòng làm việc của chủ tịch, sau khi cửa mở, Hạ Hạo nhướn mày, quả nhiên, Hạ Mộng Dao đã nhanh hơn anh ta một bước tới tìm Hạ Vân Thịnh, hơn nữa lúc này thấy sắc mặt Hạ Vân Thịnh tối sầm lại, có lẽ đã nghe Hạ Mộng Dao nói chuyện.

Đúng lúc Hạ Hạo đang nghĩ nên mở miệng thế nào, Hạ Tử Lan đã mở miệng cướp lời trước: “Hạ Mộng Dao, cái đồ mặt dày kia, cô còn dám tới tìm ông sao?” nhìn Hạ Tử Lan tức giận đùng đùng, trong đôi mắt xinh đẹp đỏ rực của Hạ Mộng Dao xẹt qua một chút khó hiểu.

Nhưng Trần Phong ở bên cạnh, lại bất giác híp mắt lại, trước đó lúc Hạ Mộng Dao một mình tới tìm Hạ Vân Thịnh, anh hơi không yên tâm, cảm thấy Hạ Hạo sẽ không thể khoanh tay chờ chết, quả nhiên, thấy Hạ Tử Lan thế này, hiển nhiên Hạ Hạo cũng chuẩn bị sẵn cớ rồi. Chuyện hay rồi đây!

“Hạ Tử Lan, chị nói vậy là ý gì?” Hạ Mộng Dao nghi ngờ hỏi. “Tôi có ý gì?” Hạ Tử Lan cười khẩy một cái, hỏi: “Trưa nay có phải cô tới Kim Sắc Niên Hoa của Cố Đông Thâm, còn ở cả một buổi chiều trong phòng với Cố Đông Thâm không?”

Hạ Mộng Dao sững sờ, nói: “Tôi có tới Kim Sắc Niên Hoa, nhưng tôi không ở trong phòng cả một buổi chiều với Cố Đông Thâm!”

“Tào lao! Hạ Hạo cậu ấy thấy cả rồi, cậu ấy nói cô vào phòng, sau đó cả buổi chiều không thấy ra!” Hạ Tử Lan vênh váo hống hách nói, cô ta không ngờ, Hạ Mộng Dao lại ngu ngốc như vậy, còn dám thừa nhận mình đã tới Kim Sắc Niên Hoa.

“Hạ Hạo!” Hạ Mộng Dao ngẩng phắt đầu lên, nghiến răng, lạnh lùng nhìn Hạ Hạo, cô ấy đã hiểu ra rồi, Hạ Hạo định trả đũa, đổ ngược lại tội cho cô ấy.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Hạ Mộng Dao, Hạ Hạo hoàn toàn không chột dạ. “Hạ Mộng Dao, cô nhìn tôi làm gì? Sao hả, dám làm không dám nhận sao?”

“Tôi đã làm gì?” Hạ Mộng Dao tức xì khói: “Làm cái gì, tự trong lòng anh rõ.” Hạ Hạo hừ một tiếng, nói.

“Hạ Mộng Dao, đừng có nghĩ mọi người đều là kẻ ngốc, cái đồ không biết liêm sỉ…” Hạ Tử Lan còn chưa nói hết, bàn tay to lớn của Trần Phong đã hạ cánh trên má của cô ta.

“Nói chuyện thì nói, miệng đừng nói bậy như vậy.” Trần Phong lạnh lùng cất tiếng, anh đã chịu đựng đủ Hạ Tử Lan người đàn bà ngu ngốc này rồi, bị người ta coi như con rối, thế mà mặt còn dương dương tự đắc như vậy, nếu không dạy dỗ cô ta, e là cô ta không biết mình là ai.

Hạ Tử Lan ôm mặt, sững sờ, tên vô dụng Trần Phong này, đến cả mình cũng dám tát? Sau khi định thần lại, nhất thời Hạ Tử Lan có hơi cuồng loạn: “Đồ vô dụng kia, cậu có tư cách gì mà đánh tôi?”

“Tự cậu ngu ngốc bị người ta cắm sừng, có quyền gì mà trút giận lên tôi? Sao cậu không tát Hạ Mộng Dao ấy…”

“Bốp!”.

Trần Phong lại tát Hạ Tử Lan một cái nữa, Trần Phong cười khẩy: “Không biết nói tiếng người, ông đây có thể dạy!”

“Hu hu, ông ơi, ông nhìn thấy chưa? Thằng Trần Phong này nó hoàn toàn không coi người của nhà họ Hạ ra gì, buổi sáng nó vừa mới đánh Hạ Hạo, buổi chiều lại đánh cháu, ngày mai có phải đến ông nó cũng đánh không!” Hạ Tử Lan khóc nức nở nhìn Hạ Vân Thịnh, cô ta không ngờ, Trần Phong lại to gan tới như vậy, dám tát cô hai cái trước mặt Hạ Vân Thịnh, hoàn toàn không coi Hạ Vân Thịnh ra gì.

Lúc này, mặt Hạ Vân Thịnh tối sầm lại một cách đáng sợ. Vốn dĩ Hạ Mộng Dao tới tố cáo, đã khiến ông ta đủ phiền não rồi, không ngờ, Hạ Hạo và Hạ Tử Lan lại tới, tất cả mọi chuyện lại không giống với Hạ Mộng Dao đã nói, ông ta không biết tin ai.

Nhưng điều khiến Hạ Vân Thịnh khó tin hơn nữa đó là, Trần Phong! Thằng ở rể nhà họ Hạ mà ông ta gần như đã quên, kẻ vô dụng trong mắt tất cả người của nhà họ Hạ, lúc này lại ra mặt.

Buổi sáng không chỉ tát Hạ Hạo, mà còn buông lời không sợ mình! Hoàn toàn là dáng vẻ không coi ai ra gì. Đây là đang khiêu khích mình sao?

Có điều lúc này, Hạ Vân Thịnh cũng không thèm chấp nhặt với Trần Phong, chờ sự việc này qua đi, ông ta sẽ để Trần Phong thấy, nhà họ Hạ rốt cuộc là ai nói có trọng lượng! “Rầm”.

“Đủ rồi!” Hạ Vân Thịnh đập mạnh bàn một cái, uy nghiêm nói, Hạ Tử Lan im bặt ngay tắp lự. “Chuyện của Trần Phong, để sau rồi nói.” Hạ Vân Thịnh lạnh lùng quét mắt qua Trần Phong nói. “Hiện giờ chuyện quan trọng hơn, đó là ông muốn biết, Hạ Hạo, Mộng Dao hai cháu, rốt cuộc đứa nào đang lừa ông!”

Hạ Vân Thịnh hỏi, qủa thực so với chuyện của Trần phong, chuyện tranh chấp giữa Hạ Hạo và Hạ Mộng Dao mới là cấp bách, dù gì cũng là chuyện liên quan tới thể diện của nhà họ Hạ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao trắng bệch, Hạ Vân Thịnh nói như vậy chứng tỏ rằng, từ đầu tới cuối ông chưa từng tin mình.

“Mộng Dao, cháu nói Hạ Hạo lấy tính mạng của Trần Phong ra để uy hiếp cháu, yêu cầu cháu tới Kim Sắc Niên Hoa, sau đó nó cho thuốc vào ly rượu của cháu, cháu có chứng cứ gì không?” Hạ Vân Thịnh uy nghiêm hỏi.

“Có!” Hạ Mộng Dao hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại lên, tìm tin nhắn trước đó Hạ Hạo gửi cho mình, ‘Hạ Mộng Dao, nửa tiếng nữa nếu cô không tới, đừng trách tôi không khách sáo với Trần Phong!’

Nhìn thấy tin nhắn này, mặt Hạ Vân Thịnh lập tức trở lên lạnh lùng, nhìn Hạ Hạo hỏi: “Đồ mất dạy, mày còn gì để nói không?”

Nhưng ai ngờ Hạ Hạo không hề hoang mang, ngược lại mặt đầy vẻ thản nhiên nói: “Ông à, tin nhắn này không phải cháu gửi cho nó, ông xem kĩ lại số điện thoại đi, căn bản không phải là của cháu, Hạ Mộng Dao làm vậy là muốn hãm hại cháu.”

Hạ Vân Thịnh nhìn Hạ Mộng Dao. Hạ Mộng Dao khẽ chau mày, đúng vậy, cô ấy đã bỏ qua điểm này, số điện thoại này, không phải là số điện thoại Hạ Hạo thường dùng.

“Ông, trước khi gửi tin nhắn, Hạ Hạo có gọi điện cho cháu, nói cháu tới Kim Sắc Niên Hoa.” Hạ Mộng Dao chỉ có thể nói thật mọi việc.

“Tôi có gọi cho cô sao? Hạ Mộng Dao, cô đừng có ăn nói linh tinh!” Hạ Hạo cố làm ra vẻ tức giận, trong lòng lại thấy phấn khích, rất rõ ràng, Hạ Mộng Dao không hiểu sự đời, không phải là đối thủ của anh ta, trước khi bẫy Hạ Mộng Dao anh ta đã tìm người làm thêm trước một sim điện thoại, cho dù bây giờ Hạ Vân Thịnh có cho người đi điều tra, cũng không tra ra được gì.

Vậy nên chuyện trở nên đơn giản rồi, ai cũng không có chứng cứ, lúc này, phải xem ai giỏi ăn nói hơn.

“Anh…” Hạ Mộng Dao tức tới nghiên răng nghiến lợi, Hạ Hạo một mực chối cãi, cô ấy thật sự không còn cách nào.

Trong lòng Trần Phong thở dài, cô vợ của mình, vẫn ngây thơ quá, căn bản không hề nghĩ tới, lòng người lại hiểm ác như vậy, cho dù là người thân, có lúc cũng sẽ đẩy mình xuống vách núi.

Chứng cứ, anh dĩ nhiên có, Cố Đông Thâm chính là chứng cứ lớn nhất! Chỉ cần anh gọi Cố Đông Thâm tới, đối chất trực tiếp, Hạ Hạo tuyệt đối không dám không thừa nhận.

Nhưng Trần Phong không muốn làm như vậy, anh muốn mượn cơ hội này, để Hạ Mộng Dao trưởng thành lên một chút, lương thiện quá có lúc cũng không phải chuyện tốt.

“Có nghĩa là, cháu không có chứng cứ xác thực?” Giọng Hạ Vân Thịnh trở nên lạnh lùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play