"Lan Lan, đã qua nửa tiếng rồi, chị Phương mà bà nói sao vẫn chưa đến?" Hạ Vệ Quốc không nhịn được nói, thời gian hẹn là chín giờ, giờ đã là chín rưỡi, nhưng chị Phương mà Lâm Lan nói vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.

"Ông vội cái gì?" Lâm Lan liếc Hạ Vệ Quốc một cái nói: "Người bận rộn như chị Phương, trên đường gặp việc gì chậm trễ mấy phút cũng rất bình thường..."

Đang nói thì một chiếc Porsche màu trắng đi đến.

Cửa xe mở ra, một thanh niên mặc vest Amarni, đeo đồng hồ Patek Philippe bước xuống từ ghế lái, đi đến cửa ghế phụ, mở cửa ra, sau đó hơi cúi người, rất lịch thiệp đặt tay ở thành xe, tạo dáng mời.

Cảnh này đương nhiên khiến Lâm Lan vô cùng ngưỡng mộ, tặc lưỡi nói: "Ông Hạ, ông nhìn con rể của chị Phương đi, phì phì, hiểu lễ nghĩa biết bao, ông xem lại thằng vô dụng nhà mình đi, tôi nói một câu, nó có thể cãi mười câu."

Hạ Vệ Quốc bĩu môi, không đồng ý, có lẽ theo Lâm Lan thấy, con rể này của chị Phương rất lịch thiệp, rất lễ phép, nhưng theo ông ấy thấy thì con rể này của chị Phương quá giả tạo, mẹ vợ mình xuống xe thôi mà cũng phải long trọng thế, người không biết còn tưởng đón lãnh đạo cấp cao của thành phố cơ.

Chị Phương là một người phụ nữ trang điểm đậm, ăn mặc lộng lẫy quý phái, tuổi thực có lẽ đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vì chăm sóc tốt, nên trông chỉ như phụ nữ bốn mươi tuổi.

Sau khi chị Phương xuống xe, Lâm Lan bèn vô cùng nhiệt tình lên đón: "Chị Phương, chị đến rồi."

"Ừ." Chị Phương hơi ngẩng đầu.

"Ngại quá, để cô đợi lâu rồi." Chị Phương hờ hững nói, ngoài miệng thì nói ngại nhưng vẻ mặt thì chẳng thấy chút nào, ngược lại còn rất cao ngạo.

"Không sao, không sao." Lâm Lan vội vàng lắc đầu: "Dù sao em cũng không có việc gì."

Sau khi nói xong, Lâm Lan lại nhìn Hạ Vệ Quốc một cái, nhiệt tình giới thiệu: "Chị Phương, đây là chồng em, Hạ Vệ Quốc."

"Chị Phương, chào chị." Trên mặt Hạ Vệ Quốc cố nặn ra nụ cười gượng gạo.

"Ừ." Chị Phương khẽ gật đầu, vẻ mặt hơi lạnh nhạt.

"Đây là con gái tôi, Hạ Mộng Dao." Lâm Lan cũng không ngượng ngùng, lại kéo Hạ Mộng Dao qua.

"Chào cô Phương."

Hạ Mộng Dao cũng chào hỏi đúng mực.

Chị Phương hơi ngẩng đầu, thái độ vẫn ngạo mạn, nhưng trong mắt lại xẹt qua vẻ bất ngờ, Lâm Lan trông chả ra sao, nhưng cô con gái này đúng là xinh thật.

"Chị Phương, đây là..." Lâm Lan còn định giới thiệu cả Trần Phong, nhưng chị Phương lại hơi bực mình xua tay, nói: "Được rồi, không cần giới thiệu, giới thiệu tôi cũng không nhớ nổi, chúng ta mau đi xem nhà đi, xem xong nhà tôi còn có việc khác."

"Được... được thôi." Lâm Lan cười ngượng ngập, sau đó hằn học nhìn Trần Phong một cái, ánh mắt đó rõ ràng đang nói, thằng vô dụng mày, nếu có chút bản lĩnh cũng sẽ không bị người ta coi thường thế này.

Trần Phong đương nhiên mặt cũng lạnh tanh, chị Phương này lấy mắt chó nhìn người, anh có thể làm sao?

Dọc đường, phản ứng của chị Phương đều rất lạnh nhạt, con rể chị Phương - Chương Hồng thì lại rất nhiệt tình, lâu lâu lại nói với Lâm Lan mấy câu.

"Đúng rồi, cô Lâm, con gái cô đẹp thế này, con rể cô nhất định rất ưu tú nhỉ?"

Chương Hồng đột nhiên lại chuyển chủ đề sang Hạ Mộng Dao, hắn rất tò mò, nữ thần như Hạ Mộng Dao sẽ gả cho người đàn ông thế nào.

Sắc mặt Lâm Lan cứng lại, vấn đề này bảo bà ta trả lời thế nào, chẳng lẽ muốn bà ta nói thẳng, con rể bà ta ở ngay đây, là một người giao hàng?

"Cô Lâm, công việc của con rể cô không tiện nói à?" Thấy Lâm Lan mãi không nói gì, Chương Hồng không nén nổi nghi ngờ.

Lâm Lan lắc đầu, cười gượng: "Không, con rể cô nó làm việc ở một công ty giao hàng."

Lâm Lan không nói thẳng Trần Phong là người giao hàng, mà dùng cách khéo léo hơn.

Chương Hồng gật khẽ đầu, cười nói: "Vậy chức vụ của con rể cô ở công ty nhất định rất cao nhỉ, để cháu đoán xem, là chủ quản hay là giám đốc?"

Chủ quản? Giám đốc?

Chân sai vặt còn tạm được!

Lâm Lan lúc này hơi xấu hổ, chỉ muốn đào cái hố trên đất rồi chui vào, đồ vô dụng này làm bà ta mất mặt quá.

Là giám đốc bộ phận kinh doanh, khả năng quan sát sắc mặt người khác của Chương Hồng không kém, vẻ mặt này của Lâm Lan nếu hắn còn không hiểu ra thì cái chức giám đốc phòng kinh doanh của hắn này đúng là làm vô ích rồi.

Khóe môi Chương Hồng nhếch lên tạo thành vẻ khinh bỉ, nhìn Trần Phong một cái, hỏi: "Cô Lâm, người anh em này là gì của cô thế?"

"Nó... nó là con rể cô! Nó tên là Trần Phong." Lâm Lan cắn chặt răng, việc đến nước này, cũng không có gì để giấu nữa, mất mặt thì mất mặt thôi.

"Ồ..." Chương Hồng khẽ gật đầu, giọng kinh ngạc cố ý kéo dài, cười nói: "Nếu cô Lâm không nói, cháu còn tưởng anh ấy là tài xế của nhà cô Lâm cơ."

Lâm Lan cười ngượng ngập, không biết phải trả lời sao.

"Nhìn người anh em Trần Phong tài giỏi thế này, nhất định là quản lý cấp cao của công ty nhỉ?" Chương Hồng lại cười tít mắt chuyển sang nhìn Trần Phong, lời này của hắn rõ ràng là đang âm thầm hạ thấp Trần Phong, từ phản ứng vừa nãy của Lâm Lan, hắn đã biết Trần Phong lăn lộn ở công ty giao hàng không được tốt lắm, nên chắc chắn chẳng có quan hệ gì với quản lý cấp cao, hỏi cái này là vì muốn khiến Trần Phong lúng túng.

"Ngại quá, khiến anh thất vọng rồi, tôi không phải quản lý cấp cao gì, tôi chỉ là một nhân viên giao hàng bình thường." Trần Phong hờ hững nói, không thể nghi ngờ, Chương Hồng ăn nói khó nghe vậy là vì ghen tị, có lẽ đến cả hắn cũng không nhận ra, sự ghen tị của hắn đã bắt đầu từ khi nhìn thấy Hạ Mộng Dao.

Tình trạng này, Trần Phong đã trải qua nhiều rồi.

"Người giao hàng?" Chương Hồng giả vờ kinh ngạc há hốc miệng: "Người anh em Trần Phong, anh đang đùa với tôi à?"

"Không hề." Trần Phong mỉm cười.

"Người anh em Trần Phong đúng là... thẳng thắn thật." Chương Hồng cười khan, sau đó chuyển đề tài, thở dài nói: "Người anh em Trần Phong, không giấu gì anh, thực ra tôi cảm thấy, công việc giao hàng này rất tốt."

"Tự do, muốn đi đâu thì đi, còn có thể thường xuyên leo cầu thang, rèn luyện thân thể, nếu không phải tôi còn cõng khoản tiền vay mua nhà trên lưng thì tôi cũng định từ chức để đi giao hàng."

Dáng vẻ than ngắn thở dài của Chương Hồng, nếu ai không biết chắc còn tưởng hắn nghĩ thế thật.

Trần Phong mỉm cười, Chương Hồng giả vờ rất trơn tru.

"Giám đốc Chương, cháu đừng đùa, công việc của cháu tốt thế sao có thể từ chức chứ?" Lâm Lan cười gượng nói, bà ta đương nhiên biết rõ, Chương Hồng đang chế nhạo Trần Phong, nhưng lúc này bà ta có thể làm gì được, chỉ có thể hận Trần Phong trong lòng, đến cả làm màu, nói dối cũng không biết, rõ ràng là muốn bà ta mất hết mặt mũi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play