"Anh Trần, anh vẫn nên trốn đi, tốt nhất là trốn ra nước ngoài, như vậy, Tôn Thuyên sẽ không tìm được anh."

"Cô nghĩ đơn giản quá, họ nếu muốn giết một người, thì dù người này có trốn đến chân trời góc bể, họ cũng có thể tìm ra." Trần Phong nói nghiêm túc.

"Vậy phải làm sao?" Chu Giai Nhan hơi lo lắng nhìn Trần Phong một cái.

"Cứng đối cứng." Trần Phong cười nói: "Hoặc là họ chết, hoặc tôi chết, trốn là việc không thể, cả đời đều không thể trốn."

Chu Giai Nhan bực mình lườm Trần Phong một cái, còn tưởng Trần Phong có thể nói ra cách gì hay chứ, thế mà lại là cứng đối cứng, một người lái Audi như anh lấy gì để mà chống lại nhà giàu như nhà họ Tôn.

Sau khi hai người ăn sáng xong, Chu Quảng Quyền mới dậy, thấy Trần Phong, Chu Quảng Quyền cười chào hỏi.

Anh ta không biết việc Trần Phong và Tôn Thuyên đã có xung đột trước khi mình đến.

Trần Phong đương nhiên cũng sẽ không nói.

Cứ thế, ba người ăn xong bữa sáng, rồi đến sân đua.

Trận đua siêu xe tổ chức lúc 10 giờ, mặc dù còn hơn một tiếng nữa mới bắt đầu, nhưng trên sân đã đỗ đầy xe sang các loại, xe thể thao nhập môn như Ferrari, Lamborghini đương nhiên nhiều vô kể.

Trần Phong còn thấy mấy chiếc Bugatti và Koenigsegg đã được độ lại.

Người đủ điều kiện loại xe này đương nhiên đều là con nhà giàu đẳng cấp nhất của Nam Ninh và Thương Châu.

Bên cạnh những con nhà giàu này có rất nhiều người mẫu trẻ, ngôi sao và cả cánh săn ảnh vây quanh, nghiễm nhiên là trung tâm của cả sân.

Nhưng Trần Phong không để ý những người này lắm, anh muốn biết Diệp Hải Đường ở đâu hơn.

"Người anh em Trần Phong, cậu tìm ai thế?" Lúc này, Chu Quảng Quyền cười hì hì vỗ vai Trần Phong.

Trần Phong lắc đầu, cười nói: "Không tìm ai."

"Xì." Chu Quảng Quyền bĩu môi, nói: "Đừng tưởng tôi không biết, nhóc con cậu đang tìm Diệp nữ hoàng."

Trần Phong cười gượng, Chu Quảng Quyền đúng là không cho người ta mặt mũi gì cả.

"Tôi khuyên cậu đừng tìm nữa, hôm nay Diệp nữ hoàng sẽ không xuất hiện đâu, trận đua siêu xe hôm nay, cô ấy không hứng thú, trận đua chuyên nghiệp ngày mai cô ấy mới xuất hiện." Chu Quảng Quyền nói.

"Cậu đừng thấy Diệp nữ hoàng là nữ mà nhầm, kĩ thuật lái xe của cô ấy không đùa được đâu, tôi từng xem clip đua xe ở Asia Summit mấy năm trước của cô ấy, chỉ bốn chữ thôi, hơn hẳn đối thủ! Lúc đó cô ấy khiến các bậc thầy đua xe của nước N và nước H thua cứ phải gọi là thảm hại, những bậc thầy đua xe của hai nước này còn không hít được cả khói xe của cô ấy."

"Nên trận đua siêu xe hôm nay, Diệp nữ hoàng căn bản không có hứng thú, với Diệp nữ hoàng cuộc đua của những con nhà giàu này chẳng khác gì trẻ con chơi đồ hàng." Nói đến Diệp Hải Đường, Chu Quảng Quyền cứ phải gọi là nói không ngớt, là fan cuồng của Diệp Hải Đường, anh ta đã xem hầu hết các trận đấu lớn của Diệp Hải Đường, nên cũng hiểu rõ trình độ của Diệp Hải Đường, những con nhà giàu này so với Diệp Hải Đường không cùng một đẳng cấp.

Trần Phong gật đầu, là một người phụ nữ, Diệp Hải Đường có thể đua xe đến trình độ đó đúng là rất giỏi.

"Ơ, thằng chó Tôn Thuyên sao cứ nhìn chỗ chúng ta?" Chu Quảng Quyền đột nhiên hỏi, Tôn Thuyên đứng cách họ không xa, nhưng khác với chỗ họ, bên cạnh Tôn Thuyên có một đám người, trong đó có không ít người mẫu trẻ eo thon mông cong, thậm chí còn có cả một sao nữ hạng hai.

Nhưng ánh mắt của Tôn Thuyên lại vẫn luôn dừng ở chỗ họ, việc này khiến Chu Quảng Quyền rất khó hiểu.

"Không biết, có lẽ là vì chúng ta đẹp trai." Trần Phong cười nói, Tôn Thuyên tại sao nhìn chỗ họ, anh đương nhiên hiểu rõ, nhưng không cần phải nói với Chu Quảng Quyền.

Chu Quảng Quyền nhìn Trần Phong một ái đầy ngờ vực, thực sự là thế sao? Anh ta cứ cảm thấy, Trần Phong có việc giấu anh ta.

Đúng lúc này, trong đám đông lại có tiếng hét kinh ngạc.

Không ít cô gái bắt đầu gào thét, Trần Phong cau mày, nhìn theo hướng tiếng hét của mọi người.

Lại thấy một chàng thanh niên cao to mặc quần áo đua xe đan xen trắng đỏ, đội một chiếc mũ bảo hiểm màu đen đi qua đám đông, hai bên của chàng thanh niên túm tụm rất nhiều người, nơi chàng thanh niên đi qua, mọi người đều lùi lại.

Cứ như hoàng đế nhân gian.

"Đặng Thế Kỳ!" Đồng tử Chu Quảng Quyền co rút, trong giọng nói lộ vẻ kiêng dè.

Đặng Thế Kỳ?

Trần Phong cau mày, anh không biết người này, nhưng nhìn biểu cảm của Chu Quảng Quyền, thì lai lịch của người này hiển nhiên không nhỏ.

Đến cả Tôn Thuyên cũng cúi mình chào hỏi người này, trên mặt nở nụ cười hèn mọn hiếm thấy.

"Người anh em Trần Phong, nhớ kĩ dáng vẻ của người này, Cúp Thánh Xe lần này, hắn là người không thể chọc nhất trong tất cả mọi người." Chu Quảng Quyền nói nghiêm túc.

"Không thể chọc thế nào?" Trần Phong hứng thú.

Chu Quảng Quyền không nói thẳng mà hỏi: "Người anh em Trần Phong có biết nhà họ Đặng của Nam Ninh không?"

Trần Phong lắc đầu, anh chỉ biết, Nam Ninh là thành thị thực lực kinh tế hùng hậu hơn Thương Châu, nhưng với các thế lực của Nam Ninh, lại chẳng biết gì.

"Người anh em Trần Phong, Nam Ninh khác với Thương Châu chúng ta, Thương Châu chúng ta có tám, đến chín gia tộc có thể coi là gia tộc hạng một, nhưng ở Nam Ninh, gia tộc hạng một thực thụ chỉ có ba nhà!"

"Nhà họ Đặng chính là một trong số đó!"

"Nam Ninh là thành phố cảng, nguồn kinh tế chính của thành phố là thương mại đường biển, mà nhà họ Đặng lại làm tàu thủy, gần hai phần ba số tàu của cả Nam Ninh, đều là do nhà họ Đặng đóng, ở Nam Ninh nhà họ Đặng là gia tộc cấp bậc bá chủ chân chính."

"Theo lời đồn, tài sản nhà họ Đặng có thể đạt đến năm mươi tỉ!" Chu Quảng Quyền nói nghiêm túc, năm mươi tỉ, đây là con số cả đời này anh ta cũng không dám nghĩ, cũng là con số đa phần gia tộc của Thương Châu không với tới được.

Dù là nhà họ Thẩm, gia tộc giàu nhất Thương Châu, tổng tài sản cũng chỉ khoảng ba mươi tỉ.

Trần Phong không có cảm giác gì với việc này, năm mươi tỉ, có lẽ với Chu Quảng Quyền là rất nhiều, là nhà họ Đặng lớn mạnh vô cùng, nhưng với anh mà nói, chẳng qua chỉ là tiền đầu tư một dự án thôi.

"Nhưng tiền của nhà họ Đặng chỉ là việc nhỏ, quan trọng là mối quan hệ xã hội của nhà họ Đặng, Hội Hắc Long - một trong năm thế lực ngầm lớn nhất Nam Ninh chính là thế lực nhà họ Đặng nuôi dưỡng, thành viên của Hội Hắc Long lên đến hàng nghìn, những năm qua đã ngấm ngầm tiêu diệt không ít đối thủ của nhà họ Đặng, thậm chí mấy năm trước, vụ án thương tâm giết cả nhà của Nam Ninh cũng có liên quan đến Hội Hắc Long."

"Đặng Thế Kỳ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Đặng, nên chắc chắn không thể trêu chọc hắn!"

Vẻ mặt Chu Quảng Quyền nghiêm trọng, rõ ràng, lời này của anh ta là nói cho Trần Phong nghe, anh ta đã nhận ra Trần Phong là một người có tính cách không an phận, trêu chọc Tôn Thuyên chưa chắc chết nhưng động vào Đặng Thế Kỳ thì chết chắc.

"Tôi cố gắng không chọc hắn vậy." Trần Phong liếc Đặng Thế Kỳ được mọi người vây quanh một cái, anh không thích dây vào phiền phức, nhưng không có nghĩa anh sợ phiền phức.

"Không phải cố gắng, mà là phải!" Chu Quảng Quyền hơi cạn lời, mình nói mãi chắc Trần Phong chẳng nghe lọt câu nào quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play