"Không quan tâm thì không quan tâm, anh hung dữ gì chứ?" Vương Vân Na bất mãn chu môi, nhưng trong lòng lại càng hiểu kì về thân phận của Trần Phong hơn.
Trần Phong không nói gì, Hạ Hạo lại càng tò mò về nguồn gốc của chiếc Koenigsegg, anh ta không ngốc như Lâm Lan, sẽ không cảm thấy chiếc xe này là Trần Phong thuê.
Có thể mua được xe hơn hai mươi triệu sẽ thiếu mấy đồng cho thuê xe chắc?
Nên chiếc xe này chắc chắn là Trần Phong mua.
Nhưng quan trọng là Trần Phong lấy đâu ra nhiều tiền vậy?
"Hạ Mộng Dao, có phải là cô không?" Hạ Hạo lại hung dữ nhìn Hạ Mộng Dao.
"Có phải tôi không cái gì?" Hạ Mộng Dao chả hiểu gì.
"Có phải cô cho thằng vô dụng này tiền để thằng vô dụng này đi mua xe không?" Hạ Hạo nạt nộ.
Hạ Mộng Dao thấy thật tức cười: "Hạ Hạo, anh cảm thấy tôi có nhiều tiền thế để cho Trần Phong à?"
Trần Phong?
Sau khi nghe thấy cái tên này, Vương Vân Na ở bên kinh sửng sốt vô cùng, có chết cô ta cũng không ngờ chàng thanh niên lai siêu này lại là Trần Phong!
Trần Phong - chàng rể vô dụng danh tiếng lẫy lừng của nhà họ Hạ!
Từ sau khi đến công ty, tên của Trần Phong, ngày nào Vương Vân Na cũng phải nghe đến cả trăm, cả nghìn lần.
Hạ Hạo căm thù Trần Phong muốn chết, những người khác của nhà họ Hạ khi nhắc đến Trần Phong cũng chửi không ngớt miệng.
Việc này khiến Vương Vân Na cứ tưởng Trần Phong là kẻ hèn nhát vô dụng, không có tiền đồ.
Nên lúc Trần Phong bước xuống từ chiếc Koenigsegg, cô ta chưa từng nghĩ Trần Phong chính là con rể ở rể của nhà họ Hạ kia.
Vì cô ta cảm thấy đi ở rể không thể lái được chiếc xe phong cách thế này.
Nhưng thế mà lại cứ là Trần Phong lái.
Thảo nào Hạ Hạo lại tức quá hóa rồ, chắc Hạ Hạo cũng không biết, Trần Phong đột nhiên mua chiếc xe thế này, Vương Vân Na ngay lập tức hiểu rõ mọi việc.
"Cô không có nhiều tiền thế, nhưng công ty thì có!" Hạ Hạo liếc cửa công ty ngày càng nhiều người tụ lại, hung dữ nói.
"Hạ Hạo, anh có ý gì?" Gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao lạnh đi.
"Tôi có ý gì, chẳng lẽ trong lòng cô không rõ sao?" Hạ Hạo cười khẩy một tiếng, sau đó chỉ vào mũi Trần Phong nói: "Hạ Mộng Dao, đừng tưởng tôi không biết, xe của thằng vô dụng này là cô tham ô tiền công trình của công ty mua."
"Hạ Hạo! Anh còn có não không?" Hạ Mộng Dao tức không chịu được: "Tiền công trình của công ty, dùng khoản nào cũng cần ông nội kí tên..."
"Đừng có lấy ông nội ra làm lá chắn!" Hạ Mộng Dao nói chưa hết câu đã bị Hạ Hạo lạnh lùng ngắt lời.
"Dự án núi Ngọc Tuyền luôn là cô phụ trách, nếu cô muốn làm giả sổ sách, thì quá dễ, ông nội lại không phải thần tiên, ông làm sao có thể biết hết mọi việc được." Hạ Hạo hừ một tiếng rồi nói, thực tế, trong lòng anh ta cũng hiểu rõ, xác suất Hạ Mộng Dao tham ô tiền công trình của công ty mua xe cho Trần Phong rất thấp, nhưng lúc này, anh ta buộc phải đổ tội lên đầu Hạ Mộng Dao.
Vì nếu Hạ Mộng Dao có tội, thì những gì cô tố cáo với Hạ Vân Thịnh, Hạ Vân Thịnh cũng sẽ không tin hết.
Đến lúc đó, anh ta và Hạ Mộng Dao mỗi người nói một kiểu, Hạ Vân Thịnh có khả năng cao sẽ đứng về phía anh ta.
Vương Vân Na đương nhiên cũng nhìn ra được Hạ Hạo đang vu cáo, cô ta rất thông minh, ngay lập tức hiểu ra, Hạ Hạo đang lót đường cho việc Hạ Vân Thịnh chất vấn anh ta sao lại bổ nhiệm mình làm phó chủ tịch, vì thế vội vàng nói: "Hạ Mộng Dao, nói thực với cô, anh Hạo bổ nhiệm tôi làm phó chủ tịch công ty là vì điều tra việc cô tham ô tiền công trình, nếu cô biết điều thì ngoan ngoãn nói hết mọi việc rõ ràng! Đừng có đợi tôi tra ra rồi mới nói, lúc đó ai cũng mất mặt!"
"Cô nói bậy! Hạ Hạo bổ nhiệm cô rõ ràng là vì tư lợi!" Hạ Mộng Dao cắn chặt răng nói, cô đương nhiên cũng hiểu, Hạ Hạo và Vương Vân Na muốn đổ tội tham ô của công cho cô trước mặt biết bao người của công ty, nhưng cô có một cái miệng thôi, sao nói nổi hai cái?
"Nói bậy?" Vương Vân Na cười mỉa mai, nói: "Đến khi tôi lấy chứng cứ ra, cô sẽ biết tôi có nói bậy không."
Thấy Vương Vân Na tự tin như vậy, rất nhiều nhân viên túm tụm ở cửa ngay lập tức thì thầm to nhỏ.
"Ha tổng hình như thực sự tham ô tiền công trình của công ty để mua xe cho ông chồng vô dụng của cô ấy."
"Không phải hình như, mà là chắc chắn! Chồng cô ấy chỉ là người giao hàng, anh cũng không phải không biết, một người giao hàng muốn mua siêu xe hơn hai mươi triệu, ngoài tham ô ra thì còn cách khác sao?"
"Aiz, không ngờ Hạ tổng lại là người như vậy, bình thường thấy cô ấy khá là chính trực."
"Chính trực? Toàn giả vờ cho mọi người nhìn thôi."
"Hạ tổng cũng não phẳng quá, tham ô tiền công trình thì thôi đi, lại còn huyeenh hoang thế. Dám mua siêu xe hơn hai mươi triệu cho thằng vô dụng này, giờ thì hay rồi, bị lộ rồi."
Mọi người anh một câu, tôi một câu, gần như đã hoàn toàn xác định việc này.
Sắc mặt Trần Phong hơi u ám, anh vẫn chưa tính sổ với Hạ Hạo việc bán rẻ công trình núi Ngọc Tuyền, Hạ Hạo đã gây sự trước, đổ oan cho Hạ Mộng Dao trắng trợn thế này, coi anh không tồn tại sao?
"Hạ Mộng Dao, cô tốt nhất nên nhanh chóng khai ra, rốt cuộc cô tham ô bao nhiêu tiền công trình của công ty, nếu đợi Vương Vân Na tra ra mới khai thì muộn rồi." Hạ Hạo lạnh lùng uy hiếp, anh ta đã quyết định dù Hạ Mộng Dao có tham ô tiền công trình không thì anh ta cũng sẽ hối lộ tài vụ, để tài vụ làm sổ sách giả Hạ Mộng Dao tham ô tiền công trình.
"Hạ Hạo, tôi nói lại lần cuối, tôi chưa bao giờ tham ô một xu tiền công trình nào của công ty! Anh muốn tra thì cứ tra!" Hạ Mộng Dao cắn chặt răng nói, nói xong cũng mặc kệ Hạ Hạo tin hay không, bèn chuẩn bị vào công ty đi lấy đồ của mình.
"Đứng lại!" Vương Vân Na kéo Hạ Mộng Dao lại, cười khẩy nói: "Muốn đi? Cô hỏi ý của tôi chưa?"
"Buông ra!" Hạ Mộng Dao tức giận không thôi.
"Nếu tôi không buông thì sao?" Vương Vân Na nhìn Hạ Mộng Dao khiêu khích, lúc Hạ Hạo không ở cạnh, cô ta đã dám đánh Hạ Mộng Dao, giờ Hạ Hạo ở bên cạnh cô ta, cô ta càng không có gì phải sợ, Hạ Mộng Dao nếu không phục thì cô ta sẽ đánh đến khi Hạ Mộng Dao phục.
Còn về Trần Phong, một thằng hèn nhát, có gì phải sợ?
"Bốp!"
Hạ Mộng Dao tức giận trở tay tát cho Vương Vân Na một cái.
Cái tát này khiến cho Vương Vân Na ngẩn người, mãi mới bình tĩnh lại.
"Con khốn! Mày muốn chết à?" Sau khi tỉnh ra, đôi mắt Vương Vân Na ngay lập tức đỏ ngầu, giương nanh múa vuốt lao về phía Hạ Mộng Dao.
Lúc này, một bàn tay to lại túm lấy cô ta.
"Cô động vào một ngón tay của cô ấy xem?" Giọng Trần Phong lạnh băng, Vương Vân Na thế mà dám đánh Hạ Mộng Dao trước mặt anh, thế này là khinh thường anh đến mức nào chứ?
"Đồ vô dụng, anh muốn chết à?" Vương Vân Na kêu the thé, đồ hèn nhát Trần Phong này, anh ta có quyền gì mà ra tay với mình?
"Buông Vân Na ra!" Hạ Hạo cũng phẫn nộ đứng dậy, Vương Vân Na dù sao cũng coi như là một nửa người con gái của anh ta, nếu anh ta trơ mắt nhìn Vương Vân Na bị đánh vậy anh ta còn gì là đàn ông nữa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT