"Con quan tâm vết thương trên mặt mẹ làm gì? Con là đô vô lương tâm, giờ biết quan tâm việc sống chết của mẹ rồi? Trước đó làm gì hả?"

"Ba năm trước, bà đây bảo con đừng có kết hôn với thằng vô dụng này, con không nghe, cứ đòi kết hôn, sau đó thì sao? Con khiến bà đây ba năm qua chưa từng được ngẩng cao đầu trước mặt người ngoài!"

"Thời gian trước, bà đây bảo con li hôn với thằng vô dụng này, gả cho Thẩm Quân Văn, con vẫn không nghe bà đây!"

"Con nói xem, Thẩm Quân Văn cái gì chẳng hơn thằng vô dụng này trăm, nghìn lần, nếu con gả cho Thẩm Quân Văn, bà đây hôm nay có thể bị người ta bắt nạt thế này sao?"

Lâm Lan quệt nước mắt mắng sa sả, bà ta đổ mọi khổ cực mình gặp phải lên đầu Trần Phong và Hạ Mộng Dao, nếu không phải tại đồ vô dụng Trần Phong thì Lâm phu nhân kia hôm nay căn bản không thể đánh bà ta không kiêng dè thế được.

Hạ Mộng Dao mấp máy môi, không biết nên nói gì, Lâm Lan chưa bao giờ suy nghĩ vấn đề ở chính mình, chỉ biết lấy cớ từ người khác.

"Sao tôi lại số khổ thế này, tôi không sống nữa..." Lâm Lan ngồi xuống đất đấm ngực giậm chân, bắt đầu gào khóc.

"Cô Vương, ai đánh bà ấy?" Trần Phong hơi bất đắc dĩ nhìn Vương Mai hỏi, hôm nay nếu anh không giúp Lâm Lan xả giận thì Lâm Lan có lẽ sẽ lấy cái chết ra uy hiếp thật.

"Là Lâm phu nhân." Vương Mai khúm núm nói, không biết tại sao, Trần Phong hôm nay khiến bà ta cảm thấy hoàn toàn khác với Trần Phong vô dụng ngày trước, nhưng cụ thể khác ở đâu, bà ta lại không nói được.

"Lâm phu nhân..." Trần Phong nheo mắt, Lâm phu nhân này là thần thánh phương nào?

"Việc này anh đừng nhúng tay vào, em tự biết giải quyết." Lúc Trần Phong còn đang nghĩ giải quyết Lâm phu nhân thế nào, Hạ Mộng Dao đã lạnh lùng nói.

"Mộng Dao..." Trần Phong cười gượng, đây là lần đầu tiên Hạ Mộng Dao xa cách với anh như vậy.

"Tại sao không để thằng vô dụng này ra tay? Thằng vô dụng này nếu đã là con rể mẹ, thì mẹ bị đánh, nó có nghĩa vụ đòi lại công bằng cho mẹ." Hạ Mộng Dao không muốn làm phiền Trần Phong, Lâm Lan lại không nghe.

Bà ta còn mong người của Lâm phu nhân có thể xử lý Trần Phong, xả giận giúp bà ta, dù sao Trần Phong cũng vừa mới cãi bà ta xong.

Còn về việc Trần Phong xử lý người của Lâm phu nhân? Lâm Lan căn bản chưa từng nghĩ tới.

"Mẹ!" Hạ Mộng Dao hơi tức giận, cô không biết Lâm Lan lấy đâu ra mặt mũi mà nói thế, một giây trước bà ta còn cật lực bỉ bôi Trần Phong, một giây sau đã muốn bảo Trần Phong đòi lại công bằng cho bà ta, coi Trần Phong là con chó muốn sai bảo thế nào cũng được thật sao?

"Sao? Mẹ vợ bị đánh, con rể ra mặt không phải là việc hiển nhiên à? Nếu không thì mẹ cần thằng con rể này làm gì? Còn không bằng nuôi một con chó." Lâm Lan nói rất hiên ngang, dù sao thì hôm nay bà ta cũng phải chơi Trần Phong một vố.

Lúc này, Lâm phu nhân và người đàn ông đầu trọc đã xem xong nhà, hai người được Vương Hiểu Hồng kính cẩn tiễn ra khỏi văn phòng kinh doanh.

"Đồ nhà quê này sao còn chưa đi?" Lâm phu nhân nhìn cái đã thấy Lâm Lan, cứ tưởng sau khi dạy cho Lâm Lan một bài học, Lâm Lan sẽ ngay lập tức rời khỏi núi Ngọc Tuyền, nhưng không ngờ, đồ không thức thời Lâm Lan này còn dám ở đây.

"Có lẽ con gái bà ta dẫn bạn trai đến rồi." Người đàn ông đầu trọc cười nhạo nói, hắn căn bản không để lời uy hiếp của Lâm Lan vào trong lòng, ở Thương Châu, ngoài mấy gia tộc hạng một kia ra, hắn chẳng để ai vào mắt cả.

"Ông xã, chúng ta qua đó xem thử đi." Lâm phu nhân cười nói, cô ta muốn biết bạn trai con gái Lâm Lan rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể chịu được mấy cái tát của A Bưu.

"Ừ." Người đàn ông đầu chọc gật đầu, nếu bà xã đã thích trò mèo vờn chuột, vậy hắn đành chơi cùng thôi.

"Trần Phong, nếu mày là đàn ông thì tát con đĩ đó mấy cái, xả giận hẳn hoi cho bà..." Lâm Lan lúc này không hề chú ý sau lưng có người đi đến, vẫn phát ngôn bừa bãi.

Nghĩ thôi cũng biết, Lâm phu nhân ở phía sau sẽ có biểu cảm gì.

"Đồ... nhà... quê!"

Lâm phu nhân nghiến răng nghiến lợi, mắt muốn phun lửa, cứ tưởng Lâm Lan bị A Bưu đánh như thế chắc là nhớ đời rồi, nhưng ai ngờ, mới đó mà Lâm Lan đã dám mắng chửi sau lưng cô ta.

Đúng là muốn chết!

Nghe thấy giọng của Lâm phu nhân, Lâm Lan thoáng cái sợ đến mức hồn suýt lìa khỏi xác.

"Lâm phu nhân..." Lâm Lan quay người, ánh mắt nịnh nọt, định mở miệng giải thích.

Nhưng Lâm phu nhân lại không cho bà ta cơ hội, cho Lâm Lan một cái bạt tai thật mạnh.

Tiếng bạt tai giòn tan vang lên, Lâm Lan ngay lập tức bị đánh cho lao đảo.

"A Bưu, xé rách miệng con khốn này cho tôi!" Mặc dù tát Lâm Lan một cái, nhưng Lâm phu nhân vẫn cảm thấy chưa hết tức, lại gọi thú khổng lồ hình người A Bưu ra.

Thấy A Bưu, mặt Lâm Lan nhoáng cái trắng bệch, lại nhớ đến cơn ác mộng bị A Bưu khống chế lúc trước.

"Sao cô lại đánh mẹ tôi?" Lúc này, Hạ Mộng Dao đứng ra, che chở Lâm Lan sau lưng.

"Cô là con gái của đồ nhà quê này?" Lâm phu nhân lạnh lùng nhìn Hạ Mộng Dao, sau trong mắt xẹt qua chút ghen tị khó phát hiện, đồ nhà quê này chả ra sao nhưng con gái lại rất đẹp.

"Tôi hỏi cô sao lại đánh mẹ tôi?" Hạ Mộng Dao lạnh lùng chất vấn, không hề trả lời câu hỏi của Lâm phu nhân.

"Vì mẹ cô mồm thối, đáng đánh!" Lâm phu nhân cười khẩy.

"Cô..." Hạ Mộng Dao nghẹn họng, gặp phải kiểu người không nói lí như Lâm phu nhân, đúng là tú tài gặp nhà binh, có lí cũng không nói rõ được.

"Bạn trai cô đâu?" Lâm phu nhân cong khóe môi: "Con khốn kia chẳng phải nói bạn trai cô trâu bò lắm sao? Cô gọi cậu ta ra đây xem nào."

"Cô ấy không có bạn trai." Lúc này, Trần Phong đứng ra.

Nghe thấy giọng Trần Phong, cơ thể duyên dáng của Hạ Mộng Dao bất giác cứng lại.

"Nhưng cô ấy có chồng." Trần Phong tiếp tục nói.

Lâm phu nhân nheo mắt, đánh giá một lượt Trần Phong từ trên xuống dưới, hỏi: "Cậu là chồng cô ta?"

Trần Phong mỉm cười, không trả lời, mà đi đến trước mặt Lâm phu nhân, nhìn thẳng Lâm phu nhân, nói: "Việc của cô ấy, tôi nhận!"

"Cậu nhận?" Lâm phu nhân cười khẩy: "Cậu nhận nổi không?"

"Nhận nổi không thử rồi mới biết." Trần Phong vẫn bình tĩnh như thường.

Nhưng Lâm phu nhân lại có cảm giác bất an khó hiểu, có điều trước mặt nhiều người thế này, cô ta cũng không thể nhận thua.

"A Bưu! Ra tay!" Lâm phu nhân nghiêm giọng quát.

Vừa dứt lời, A Bưu đã lao vào Trần Phong như một con thú dữ thời tiền sử.

Lâm phu nhân lạnh lùng đứng xem, với thực lực của A Bưu, cô ta có lòng tin tuyệt đối, A Bưu là người có thể đấm thủng ván sắt bằng một đấm đó, nắm đấm của hắn đối phó với người bình thường chẳng có gì hồi hộp để mà hóng cả!

Nếu Trần Phong đỡ được một đấm của A Bưu thì cũng đủ để Trần Phong chém gió một năm rồi.

Lâm Lan đã được chứng kiến sự lợi hại của A Bưu, sợ đến mức trốn ngay ra sau lưng Hạ Mộng Dao, Vương Mai cũng không dám thở mạnh.

Chỉ có sắc mặt Hạ Mộng Dao là vẫn bình thản, bình thản đến mức hơi đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play