"Đồ ngu, bà cảm thấy tôi sẽ để ý một triệu rưỡi đó à?" Trần Phong khinh thường cười khẩy, nếu Lâm Lan có thể biểu hiện tốt chút, khiến Hạ Mộng Dao vui, đừng nói là một triệu rưỡi, kể cả mười triệu rưỡi mình cũng có thể cho bà ta!
Nhưng đồ ngu Lâm Lan này thế mà lại chọn làm Hạ Mộng Dao buồn lòng chỉ vì một triệu rưỡi.
Đúng là hết thuốc chữa!
"Đồ vô dụng như cậu mà không để ý một triệu rưỡi đó ư?" Lâm Lan cười mỉa mai: "Tôi nói này Trần Phong, trước mặt tôi không cần phải làm màu đâu nhỉ? Dù gì chúng ta cũng sống với nhau ba năm rồi, cậu thế nào tôi còn lạ gì. Đừng nói một triệu rưỡi, dù là năm trăm nghìn thì cậu cũng không có."
"Giờ cậu lại nói mình không để ý một triệu rưỡi, ha ha, lúc chém gió không sợ gió cắt đứt lưỡi à."
Mặt Lâm Lan đầy vẻ chế giễu, mặc dù Tôn Quế Phương lần trước đã nói với bà ta, Trần Phong có thể không đơn giản, nhưng Lâm Lan vẫn không tin.
Trần Phong nếu không đơn giản thật thì sẽ nhẫn nhịn chịu nhục với mình như thế sao? Sẽ đi giao hàng ba năm liên tiếp ư? Sẽ đội cái danh hiệu vô dụng sống ba năm ư?
Đùa gì chứ?
Dù sao nếu bà ta là Trần Phong, nếu có gia thế, thì chắc chắn sẽ không để người ta bắt nạt ba năm như một con chó.
Thấy dáng vẻ tự cho mình là đúng của Lâm Lan, Hạ Mộng Dao đã không biết phải nói gì rồi.
Đến cả chủ tịch Kiều Tiêu Nguyệt của Công ty Bất động sản Đại Long giá thị trường hơn sáu mươi tỉ còn phải lễ phép với Trần Phong, Trần Phong sẽ không có nổi một trăm năm mươi nghìn ư?
Đừng nói một trăm năm mươi nghìn, kể cả một tỉ rưỡi thì Trần Phong cũng có!
Mẹ mình tại sao lại có tầm nhìn ngắn vậy chứ? Nếu bà ấy không thiển cận, với tính cách của Trần Phong, chắc chắn sẽ cho Lâm Lan sống cuộc đời giàu sang phú quý, nhưng sự ngu ngốc của chính Lâm Lan đã chôn vùi mọi thứ, Hạ Mộng Dao thở dài, đột nhiên hơi thương hại Lâm Lan.
"Đưa tiền đây, còn ngơ ra đó làm gì?"
Thấy Trần Phong không nói gì, trong lòng Lâm Lan bỗng có dự cảm chẳng lành, bất giác nói the thé: "Cậu đừng có nói với tôi đồ vô dụng cậu tiêu hết cả một triệu còn lại rồi nhé?"
"Mẹ, một triệu còn lại, Trần Phong anh ấy không tiêu một xu nào cả!" Hạ Mộng Dao lạnh lùng nói, thực ra nghiêm túc mà nói thì một triệu rưỡi đó vốn thuộc về Trần Phong, nếu không phải nể mặt Trần Phong thì Cố Đông Thâm sao có thể bồi thường cho cô ấy chứ.
"Nếu không tiêu thì con đưa cho mẹ đi!" Nghe thấy tiền vẫn còn, Lâm Lan mới thở phào.
"Được, con đưa mẹ tiền." Hạ Mộng Dao cắn chặt răng, định tìm thẻ ngân hàng trong ví, một triệu này cho Lâm Lan rồi cũng có nghĩa cô sẽ cắt đứt quan hệ với Lâm Lan.
Hạ Mộng Dao còn chưa tìm được thẻ, Trần Phong đã đưa một cái thẻ không ghi tên ra trước cô ấy.
Đưa thẻ đến trước mặt Lâm Lan, Trần Phong nhìn thẳng Lâm Lan, bình tĩnh nói: "Trong thẻ này có một triệu tám trăm nghìn."
"Cậu lấy đâu ra một triệu tám trăm nghìn?" Lâm Lan kinh ngạc, thằng vô dụng này sao lại có nhiều tiền vậy.
Trần Phong lắc đầu nói: "Bà đừng quan tâm một triệu tám trăm nghìn này từ đâu ra, giờ tiền này là của bà rồi."
"Thật à?" Lâm Lan mừng húm, nói rồi bèn giật cái thẻ trong tay Trần Phong.
Nhưng Trần Phong lại giơ thẻ lên cao, tránh động tác của Lâm Lan.
Niềm vui trên mặt Lâm Lan biến mất, thay vào đó là tức giận: "Cậu có ý gì? Chẳng phải nói muốn cho tôi tiền sao?"
"Tôi nói muốn cho bà tiền, nhưng tôi có một yêu cầu." Trần Phong thản nhiên nói.
"Yêu cầu gì?" Lâm Lan vô thức hỏi.
"Cầm chỗ tiền này rồi, sau này đừng có nhắm vào Mộng Dao nữa." Trần Phong lạnh lùng nói, phòng ngày phòng đêm, trộm nhà khó phòng, loại người thực dụng như Lâm Lan, nếu không có tiền tiêu, chắc chắn việc gì cũng có thể làm, Trần Phong không thể lúc nào cũng để ý bà ta, lỡ như ngày nào đó anh vắng mặt, Lâm Lan có khi lại gây ra chuyện gì, lặp lại trò hề đấu giá đêm đầu của Hạ Mộng Dao lần trước.
"Chỉ có yêu cầu này?" Lâm Lan vui mừng, bà ta còn tưởng Trần Phong sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng gì chứ, kết quả chỉ có thế, vậy bà có lí do gì mà không đồng ý.
"Chỉ yêu cầu này."
"Tôi đồng ý." Lâm Lan nói rồi cướp cái thẻ trong tay Trần Phong, trên mặt tràn ngập thỏa mãn, thằng vô dụng này, não có vấn đề thì phải? Mình chỉ đòi nó một triệu, mà nó lại lấy ra một triệu tám.
"Bà cầm tiền rồi, nếu để tôi biết bà còn định giở trò với Mộng Dao, thì đừng trách tôi không khách sáo." Sự lơ đễnh của Lâm Lan Trần Phong đương nhiên thấy hết, nhưng Trần Phong không để ý, tiền của anh, không dễ cầm thế đâu.
"Yên tâm, Mộng Dao dù gì cũng là con gái tôi, chỉ cần cậu có thể mang lại hạnh phúc cho nó, thì tôi sẽ không đẩy nó cho mấy người lung tung." Giọng Lâm Lan thế mà ấm áp hiếm thấy.
"Hi vọng bà nói được làm được."
Trần Phong không hề lạ khi thấy sự thay đổi đột ngột trong giọng Lâm Lan, vì Lâm Lan chính là kiểu tham phú phụ bần, chỉ cần bạn cho bà ta tiền thì bạn có bảo bà ta quỳ xuống gọi bạn là bố, bà ta cũng sẽ đồng ý.
"Đúng rồi, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết tiền này ở đâu ra đấy? Không phải đi trộm đi cướp hoặc làm gì phi pháp có được đấy chứ?" Trần Phong cho bà ta tiền sảng khoái thế, Lâm Lan lại không nén nổi cảnh giác, lỡ như nguồn gốc chỗ tiền này của Trần Phong có vấn đề, thế chẳng phải bà ta lại phải trả người khác sao?
"Mua xổ số trúng." Trần Phong hờ hững nói, một triệu tám này là tiền cơm hôm trước ăn ở Biệt thự Hoa Kỳ, tối đó Dương Thái đã trả lại anh.
"Xổ số?" Lâm Lan hơi nghi ngờ, thằng vô dụng này chó ngáp phải ruồi thế à?
Trần Phong cũng không định giải thích, nắm tay Hạ Mộng Dao ra cửa luôn.
"Trần Phong, cảm ơn anh." Tâm trạng Hạ Mộng Dao vẫn khá là buồn bã, dù thế nào, Lâm Lan cũng là người mẹ sinh thành, nuôi dưỡng cô, nhưng đứng trước tiền tài, Lâm Lan lại trở thành con người khác, cô cũng biết một triệu tám đó của Trần Phong, một mặt là để mua “bảo hiểm” cho cô, mặt khác cũng là có ý quan tâm Lâm Lan.
Lâm Lan có một triệu tám này, ít nhất sau này ăn mặc, tiêu dùng đều không cần phải lo lắng nữa.
"Chẳng phải anh đã nói với em, đừng bao giờ cảm ơn anh sao?" Trần Phong mỉm cười, ôm Hạ Mộng Dao vào lòng.
"Ừm." Gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao ửng hồng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
"Đi thôi, anh dẫn em đi xem nhà mới của chúng ta." Trần Phong nói.
"Nhà mới?" Hạ Mộng Dao sững sờ, cô còn tưởng tối nay lại phải đến tá túc nhà bạn hoặc ở khách sạn với Trần Phong, nào ngờ Trần Phong lại nói có nhà mới.
"Đúng, nhà mới." Trần Phong cười thần bí, thực ra lúc nãy khi Lâm Lan nói muốn anh và Hạ Mộng Dao dọn đi, trong lòng anh vui như nở hoa, anh đã muốn dọn đi lâu rồi, nhưng ngặt nỗi không tìm được lí do, lần này Lâm Lan cho anh một cơ hội rất tốt.
"Nhà mới của chúng ta ở đâu?" Hạ Mộng Dao ngập ngừng một lúc rồi hỏi, tin tức này của Trần Phong vẫn quá đột ngột, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lí.
"Đợi đến rồi em sẽ biết." Trần Phong cố tình khiến cô tò mò, anh muốn cho Hạ Mộng Dao một niềm vui bất ngờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT