Ngay khi Trần Phong bước vào, đã thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người trong võ đường.

Tô Hạo Nhiên càng nhíu chặt mày, nhìn bộ dạng ung dung thoải mái của Trần Phong, dường như không hề giống bộ dạng của một võ sĩ, hơn nữa lại còn trẻ như vậy, người thế này sao có thể quen biết với Kim Lục An?

“Anh bạn nhỏ quen biết Kim Lục An sao?” Tô Hạo Nhiên hỏi, dù cảm thấy nghi ngờ, nhưng Tô Hạo Nhiên vẫn không muốn làm mất đi phép lịch sự vốn có của mình.

Trần Phong lắc đầu nói: "Vẫn chưa quen."

“Vậy anh bạn nhỏ tìm Kim Lục An để làm gì?” Tô Hạo Nhiên nhíu mày hỏi.

“Đánh nhau.” Trần Phong khẽ cười rồi nói.

Sắc mặt Tô Hạo Nhiên tối sầm lại, đến tìm Kim Lục An để đánh nhau? Cậu chán sống muốn tìm đường chết à.

“Hì hì”

Tô Linh Ngọc không khỏi bật cười, cười đến mức cả người rung lên.

“Người anh em này, cậu biết Kim Lục An là ai không?” Sắc mặt Triệu Đông u ám hỏi, anh ta nghi ngờ Trần Phong đến đây để gây rối, không phải là một võ sĩ mà lại dám đến đánh nhau với Kim Lục An, e rằng chỉ với một đầu ngón tay của Kim Lục An cũng có thể giết chết Trần Phong.

“Tôi biết.” Trần Phong cười.

“Cậu biết cái rắm!” Triệu Đông trợn trừng mắt liếc nhìn Trần Phong, tức giận nói: “Người anh em, nói thật với cậu, Kim Lục An không phải là người cậu có thể tùy tiện trêu chọc, nếu như cậu hiểu rõ rồi, thì mau chóng rời khỏi võ đường của chúng tôi đi, đừng ở đây gây loạn thêm cho chúng tôi nữa.”

“Tôi thực sự tới đây để tìm Kim Lục An đánh nhau.” Trần Phong không khỏi mỉm cười, sao nói thật mà lại không có ai chịu tin.

"Đánh nhau? Nó chẳng khác gì tìm đến cái chết đâu." Triệu Đông hừ lạnh.

“Này, chú ơi, chú là võ sĩ sao?” Tô Linh Ngọc đột nhiên cười nói.

Chú? Trần Phong sờ mũi, không nói nên lời, mình già đến mức đó sao?

“Linh Ngọc!” Tô Hạo Nhiên bất mãn trừng mắt nhìn Tô Linh Ngọc, con nhóc này càng ngày càng tùy tiện muốn nói gì thì nói rồi, chuyện của võ sĩ, sao có thể tùy tiện tiết lộ với người bình thường được?

Tô Linh Ngọc lè lưỡi, làm mặt quỷ với Trần Phong.

“Anh bạn nhỏ có thù hận gì với Kim Lục An sao?” Tô Hạo Nhiên hỏi, ông ta có thể nhận ra Trần Phong không phải là không có mục đích, nhưng ông ta không hiểu tại sao Trần Phong không phải là một võ sĩ, mà lại có thể đến đây để tìm Kim Lục An gây chuyện.

“Có một số thù hận.”

“Không thể không báo thù sao?” Tô Hạo Nhiên nhướn mày.

“Không thể không báo được!” Trần Phong nói chắc chắn như đinh đóng cột.

Tô Hạo Nhiên thở dài, nói: "Anh bạn nhỏ, nghe lời khuyên của tôi, mau rời khỏi võ đường của chúng tôi đi, Kim Lục An không phải là người cậu có thể trêu chọc đâu.”

“Nếu không thử sao biết không có khả năng.” Trần Phong mỉm cười, lời của Tô Hạo Nhiên đương nhiên là vì muốn tốt cho anh, nhưng Tô Hạo Nhiên lại đánh giá anh thấp quá rồi.

Tô Hạo Nhiên cau mày, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi bất mãn với Trần Phong, ông đã nói rõ ràng như vậy rồi, nhưng Trần Phong lại nhất quyết không nghe.

“Nếu đã như vậy, thì tùy cậu thôi.” Tô Hạo Nhiên lạnh lùng nói, Trần Phong nhất quyết cứ đi tìm cái chết, ông cũng không có cách nào ngăn cản được.

“Được.” Trần Phong mỉm cười, rồi đi sang một bên.

Mà những người như Triệu Đông và Phùng Viễn cũng đã bắt đầu khởi động, chuẩn bị cho trận đánh cược sắp tới.

Không có ai chào hỏi Trần Phong, Trần Phong cũng bình thản lướt qua, bắt đầu xem xét thiết bị vật dụng trong võ đường, thiết bị huấn luyện của võ đường Hạo Nhiên đều được chuẩn bị rất tốt.

Cọc luyện tập, bao cát, thiết bị đẩy tạ... vân vân, đầy đủ mọi thứ.

Lúc này, Trần Phong chăm chú quan sát một bao cát ở giữa võ đường, nói là bao cát, nhưng rõ ràng nó đã nằm ngoài phạm vi của một bao cát.

Vì bên trong bao cát không phải là cát, mà là hạt sắt.

Đúng vậy, chính là hạt sắt.

Nó cao gần hai mét, bề dày bằng một cái xô, bên trong bao cát đựng đầy những hạt sắt.

Chỉ cần treo ở đó thôi, cũng đã khiến cho người khác cảm thấy hết sức nặng nề.

Hầu hết những bao cát thông thường bên cạnh đều có trọng lượng mười kg, hai mươi kg, ba mươi kg, để các học viên bên ngoài võ đường tập luyện.

Ngoài ra còn có bao cát khoảng năm mươi kg, tám mươi kg là để các võ sĩ tập luyện.

Mà bao cát sắt trước mắt Trần Phong, hình như nặng tới năm trăm kg, một võ sĩ bình thường muốn lắc nó thôi cũng đã khó, chứ đừng nói đến việc dùng nó để tập luyện.

“Này, chú, nhìn gì vậy?” Đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh vang lên phía sau lưng, Trần Phong không cần quay đầu nhìn cũng biết là cô nhóc nghịch ngợm kỳ lạ kia.

“Nhìn bao cát.” Trần Phong bình thản nói, loại bao cát sắt này ở võ đường của Trần gia cũng có, chỉ có điều bao cát sắt ở Trần gia nặng hơn nhiều so với bao cát sắt ở trước mặt, bao cát đó nặng tới một nghìn kg.

Tô Linh Ngọc không nói nên lời, trợn tròn mắt, nói: "Đương nhiên biết chú đang nhìn bao cát."

“Biết rồi sao còn hỏi?” Trần Phong cười nói.

Tô Linh Ngọc nghiến chặt răng nói: "Này, chú, chú nói chuyện kiểu gì thế?”

“Làm sao?” Trần Phong sững sờ.

“Không có gì!” Tô Linh Ngọc tức giận giậm chân, tên này thật giống một kẻ ngốc.

“Ồ.” Trần Phong đáp lời, rồi lại nhìn về phía bao cát sắt.

Nhìn thấy Trần Phong phớt lờ mình, Tô Linh Ngọc đột nhiên thấy hơi khó chịu, bao cát rách kia có gì đẹp sao, có đẹp bằng bổn cô nương tôi đây không?

Không được, phải giễu cợt tên ngốc này mới được! Tô Linh Ngọc tức giận, cảm thấy bản thân phải trừng phạt tên Trần Phong thô lỗ này một chút.

“Chú, chú có muốn thử cảm nhận cảm giác khi bàn tay va chạm vào bao cát này không?” Tô Linh Ngọc đảo đôi mắt của mình, đột nhiên nói.

“Hử? Thử thế nào?” Trần Phong quay sang nhìn thẳng vào mắt của Tô Linh Ngọc, cảm thấy thú vị mỉm cười nói.

Trần Phong cứ nhìn chằm chằm khiến Tô Linh Ngọc đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Chỉ cần dùng nắm đấm là được, chú, chú cứ coi như đấm một bao cát bình thường thôi, dùng toàn bộ sức lực đấm một cái lên bao cát sắt này là có thể cảm nhận được cảm giác khi bàn tay va chạm với bao cát sắt.”

“Thật sao?” Trần Phong cân nhắc một lát, cô nhóc này thế mà lại muốn trêu đùa mình, để mình phải xấu mặt, phải biết rằng cái bao cát này nặng tới năm trăm kg, người bình thường chỉ cần dùng toàn bộ sức lực đánh một đấm, nhẹ nhất là cổ tay bị trật khớp, nặng hơn thì có thể bị gãy xương.

Suy cho cùng, bao cát cũng chứa đầy hạt sắt, bạn dùng nắm đấm bằng thịt đánh vào bao cát sắt, thì cũng giống như dùng nắm đấm thịt đấm vào thanh sắt, người bình thường đánh vào thanh sắt, sao có thể không đau được chứ?

“Đúng vậy.” Tô Linh Ngọc nghiêm nghị nói.

“Tốt thôi, để tôi thử xem.” Trần Phong cười nói.

“Hi hi, vậy chú cố lên nha.” Tô Linh Ngọc mỉm cười, sự hài lòng khi thấy đạt được mục đích hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô, nếu như không có gì thay đổi, thì chỉ cần Trần Phong đấm lên đó lập tức sẽ kêu rên đau đớn, thậm chí nói không chừng còn bị trật khớp. Đến lúc đó, Trần Phong sẽ phải cầu xin mình giúp đỡ đưa chú ấy tới bệnh viện, mình nhất định sẽ từ chối, nhất định phải khiến cho gã này mất mặt mới được.

Trần Phong đi tới trước bao cát sắt, liếc nhìn nắm đấm của mình, chuẩn bị đánh lên đó.

“Đợi đã!”

Nhìn thấy Trần Phong đang đứng đó chuẩn bị tung cú đấm, Tô Linh Ngọc vội vàng ngăn cản.

Trần Phong nghi ngờ liếc nhìn Tô Linh Ngọc, cô nhóc này lại sao nữa.

“Chú, động tác của chú không chuẩn.”

Tô Linh Ngọc bước lên, ‘tốt bụng’ giúp Trần Phong sửa lại động tác của mình: “Chú à, đấm bao cát là dựa vào phần eo để đẩy lực, trước tiên chú phải siết chặt thì phần eo mới có thể toàn lực phát huy, nếu như chú đứng như thế này để đấm lên, thì không thể nào phát huy toàn bộ sức lực được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play