"Mộng Dao, tôi là vì muốn tốt cho gia tộc, không biết bố cô lúc nào mới tỉnh dậy được, đội công trình dưới trướng ông ấy cũng không thể ở không được chứ. Lần này đàm phán với Công ty Đỉnh Phong ảnh hưởng đến sự tồn vong của nhà họ Hạ chúng ta, để đảm bảo không có sai sót gì thì bắt buộc phải tập hợp hết tất cả tài nguyên lại." Hạ Hạo ra vẻ chính nghĩa nghiêm túc.
Hạ Tử Lan thấy đây là cơ hội tốt để chỉnh Hạ Mộng Dao thì lập tức phụ họa theo: "Tôi thấy Hạ Hạo nói rất đúng, Mộng Dao, lúc này rồi cô đừng ích kỷ nữa, các người hi sinh chút đỉnh vì gia tộc thì có sao."
Hôm qua Hạ Tử Lan vừa bị Hạ Mộng Dao và Trần Phong tát cho một bạt tai nên hận họ thấu xương, chỉ cần có thể ngáng chân Hạ Mộng Dao, này thì cô ta đều sẽ làm hết.
Nếu không phải Triệu Thế Hoa ngăn cản bảo cô ta đừng xốc nổi quá thì e rằng cô ta đã tìm dân anh chị dạy dỗ cho Hạ Mộng Dao một trận rồi.
Họ hàng thân thích khác của nhà họ Hạ cũng lần lượt lên tiếng đồng ý.
Một là để lấy lòng bố con Hạ Hạo, dù sao thì tương lai bọn họ cũng là chủ nhà.
Mặt khác cũng là vì muốn đá nhà Hạ Vệ Quốc ra khỏi vị trí trung tâm của nhà họ Hạ, thế thì bọn họ có thể được chia chác nhiều hơn.
Tất cả những lời nói lạnh nhạt của mọi người đều rơi vào tai Hạ Mộng Dao không sót một chữ nào, trong phòng họp, mấy chục người nhưng không một ai đứng về phía Hạ Mộng Dao.
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao đỏ rực, bị chọc tức đến nỗi run rẩy cả người, cô ấy chưa bao giờ ngờ được có một ngày lại bị người khác đối xử lạnh nhạt thế này.
Những người này còn là người nhà của cô ấy nữa.
Hạ Mộng Dao bất giác nhìn Hạ Vân Thịnh ngồi ngay ngắn ở ghế chủ tịch hội đồng quản trị, cô ấy hi vọng ông ta có thể nể mặt Hạ Vệ Quốc mà nói đỡ cho mình một câu.
Nhưng lời Hạ Vân Thịnh nói ra lại khiến Hạ Mộng Dao thất vọng hơn.
"Cứ để Vệ Quốc ở bệnh viện, tĩnh dưỡng sức khỏe cho tốt đi." Ý của Hạ Vân Thịnh rất rõ ràng, ủng hộ Hạ Hạo!
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao trắng bệch, cắt không còn giọt máu, lời này của Hạ Vân Thịnh có thể nói là phán tử hình cho Hạ Vệ Quốc rồi, nhà bọn họ không còn bất kì một cơ hội nào để trở mình nữa.
"Hôm nay cứ vậy đi, tan họp!" Hạ Vân Thịnh chậm rãi đứng lên rời khỏi phòng họp.
Hạ Hạo cũng đứng lên theo, nhưng anh ta lại đi tới trước mặt Hạ Mộng Dao, nhìn từ trên cao xuống rồi đắc ý nói: "Hạ Mộng Dao, còn dám đối đầu với tôi không?"
"Ha ha, vô liêm sỉ? Vô liêm sỉ thì sao? Cô không nhìn thấy đến ông nội cũng đứng về phía thằng vô liêm sỉ này sao?" Hạ Hạo cười lớn nói. Ở nhà họ Hạ, Hạ Vân Thịnh là ông trời! Chỉ cần Hạ Vân Thịnh đã ra quyết định thì cho dù biết đó rõ ràng là sai thì người nhà họ cũng phải chấp hành một cách tuyệt đối!
"Hừ, cô nên ngoan ngoãn cút về nhà, đi giao hàng với thằng chồng vô dụng của cô đi, đó mới là chuyện mà cô nên làm." Hạ Hạo cười khẩy rồi huýt sáo rời khỏi.
Đợi đến lúc phòng họp không còn một bóng người, Hạ Mộng Dao không thể nào kiềm chế được nữa, nằm rạp xuống bàn khóc lớn lên.
Lúc chạng vạng, Trần Phong về nhà sớm, nấu cơm rồi chuẩn bị ra ngoài đi đón Hạ Mộng Dao.
Nhưng vừa mở cửa thì đã thấy Hạ Mộng Dao đứng trước cửa rồi.
"Sao hôm nay em về sớm thế?" Trần Phong tùy ý hỏi.
Hạ Mộng Dao không ừ hử tiếng nào, Trần Phong ngẩng đầu thì mới thấy không đúng.
Hốc mắt Hạ Mộng Dao đỏ ửng, hơn nữa mùi rượu còn tỏa ra nồng cả mũi.
Hạ Mộng Dao thế mà lại đi uống rượu sao? Trần Phong nhíu mày, kết hôn ba năm, Hạ Mộng Dao gần như không hề đụng đến giọt rượu nào, sao hôm nay uống đến nỗi mùi rượu nồng nặc cả người thế này?
Hạ Mộng Dao chán nản vào nhà, sau đó ngồi ngẩn ngơ trên ghế sofa.
Trần Phong lo lắng không thôi, đang chuẩn bị lên tiếng thì Lâm Lan bước ra khỏi phòng ngủ.
"Con gái cưng, sao vậy? Ai chọc con giận?"
Nhìn thấy Lâm Lan, Hạ Mộng Dao không thể kiểm soát được mình nữa, ôm bà ấy rồi bắt đầu khóc rống lên.
"Cục cưng, ai chọc con? Nói cho mẹ biết, có phải tên khốn Trần Phong này không!" Theo bản năng, Lâm Lan tưởng Trần Phong chọc giận Hạ Mộng Dao.
Hạ Mộng Dao lắc đầu, nức nở nói: "Hu hu, mẹ, con có lỗi với bố."
"Có lỗi với bố con, rốt cuộc là làm sao?"
Bấy giờ, Hạ Mộng Dao mới tủi thân kể hết mọi chuyện xảy ra, sau khi nghe xong, Lâm Lan chợt không kiềm được cơn giận.
"Một đám khốn nạn! Mẹ đi tìm bọn họ, bố con chỉ là hôn mê thôi, có phải chết đâu, bọn họ dựa vào đâu mà ức hiếp mẹ con chúng ta!" Lâm Lan sắp giận đến điên rồi, kinh tế trong nhà vốn dĩ đã rất khó khăn rồi, nếu đội công trình trong tay cũng mất luôn thì nhà bọn họ cạp đất mà ăn chắc.
Sắc mặt Trần Phong cũng lạnh lùng đến đáng sợ, những năm nay, Hạ Vệ Quốc luôn cần cù, tận tụy với nhà họ Hạ, tuy không có nhiều công lao nhưng cũng đã làm việc hết mình. Nay chỉ vì ông ấy bị tai nạn hôn mê thôi mà đám người này đã nôn nóng giậu đổ bìm leo, đối xử với Hạ Mộng Dao như thế này thật sự là quá đáng không thể chịu được!
Nhưng Trần Phong hiểu rất rõ, bây giờ đi tìm Hạ Hạo nói lí thì chỉ tự rước nhục mà thôi, Hạ Vân Thịnh đã ra quyết định thì những người khác hoàn toàn không có cơ hội phản bác.
Thế nên Trần Phong lên tiếng khuyên Lâm Lan một câu: "Mẹ, mẹ bình tĩnh lại trước đã, chuyện này..."
"Bình tĩnh? Bình tĩnh cái gì?" Lâm Lan quay đầu, trợn mắt trừng Trần Phong một cái rồi nói: "Nếu không phải cậu là một thằng vô dụng bỏ đi thì hai mẹ con tôi có bị người ta ức hiếp thế này không?"
"Mẹ, không trách Trần Phong, là tại con vô dụng." Hạ Mộng Dao lắc đầu, nước mắt giàn giụa.
"Không trách nó? Thế thì trách ai? Nếu không phải vì thằng vô dụng này làm chân giao hàng khiến nhà họ Hạ mất hết mặt mũi thì ông nội con cũng sẽ không bất mãn với bố con, nhà chúng ta cũng sẽ không bị những người khác cô lập, những việc ngày hôm nay căn bản sẽ không xảy ra!"
"Đều là vì nó! Nếu thằng vô dụng này có một chút bản lĩnh nào thì con cũng sẽ không chịu uất ức đến thế này!"
Giọng điệu của Lâm Lan vô cùng chán ghét Trần Phong, Hạ Mộng Dao đã khóc đến muốn ngất đi rồi.
"Mộng Dao, mẹ nói đúng, là anh không có bản lĩnh. Chuyện này, anh sẽ đòi lại công bằng cho em." Trần Phong hít sâu vào một hơi, bình tĩnh nói. Anh không trách Lâm Lan, vì bà ấy nói đúng cả, Hạ Vệ Quốc không được Hạ Vân Thịnh xem trọng, đúng là có liên quan đến anh.
Nếu muốn trách thì chỉ trách bản thân anh trước đây quá kém cỏi!
Còn có Hạ Hạo, mắt Trần Phong lóe lên vẻ lạnh lẽo, năm lần bảy lượt ức hiếp anh thì thôi, nhưng lại dám ức hiếp Hạ Mộng Dao, xem như anh ta tự tìm đường chết!
Trần Phong nói xong thì đẩy cửa bỏ đi, sau đó anh gọi đến số của Trần Trung.
"Người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền là ai?" Trần Phong lạnh lùng hỏi.
Dường như cảm nhận được cơn giận kiềm nén trong lời của Trần Phong, Trần Trung vội nói: "Cậu chủ, là Lâm Tông Vĩ, người của nhà họ Trần chúng ta."
"Nói với Lâm Tông Vĩ, mai sẽ có người của nhà họ Hạ đến bàn hợp tác. Đến lúc đó, tôi muốn thấy bọn họ đứng đi vào mà nằm đi ra!"
"Vâng, cậu chủ." Trần Trung thầm run rẩy, vội vã trả lời. Cũng không biết người nhà họ Hạ sao lại đắc tội với Trần Phong mà lại khiến anh nổi giận đến độ này.
Trần Phong cúp máy xong thì lạnh lùng nhìn về hướng tổng công ty của nhà họ Hạ một cái, muốn tham gia vào dự án núi Ngọc Tuyền, muốn nhà họ Hạ bước lên làm gia tộc tuyến đầu chứ gì? Nằm mơ đi!
Sáng sớm ngày hôm sau, hai bố con Hạ Khải Siêu đã ăn mặc chỉnh tề nhanh chóng tới Công ty Đỉnh Phong.
Suốt dọc đường, họ vô cùng thấp thỏm, vì họ nghe nói mấy ngày nay có rất nhiều công ty còn chẳng gặp được người phụ trách Công ty Đỉnh Phong nữa chứ đừng nói tới việc bàn hợp tác.
Vì thế trong lòng bọn họ cũng rất âu lo, rốt cuộc có gặp được người phụ trách Công ty Đỉnh Phong không còn chưa biết.
Ai ngờ sau khi tới Công ty Đỉnh Phong, Hạ Khải Siêu chỉ báo tên nhà họ Hạ thôi là lễ tân đã cho người dẫn bọn họ lên thẳng phòng tổng giám đốc.
Mãi cho đến khi vào thang máy, Hạ Hạo mới nhận thức được người phụ trách Công ty Đỉnh Phong đã từ chối hàng trăm công ty khác lại đồng ý gặp bọn họ?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT