"Nhiều tiền như vậy sao? Thật hay đùa thế? Vãi đái! Bằng một căn nhà rồi đó! Đêm qua mình có làm gì đâu! Tốn kém quá đấy Lập Bắc".

Mộc Tiểu Lộ cuống quúyt.

"Cậu nói gì thế Tiểu Lộ, đêm qua cậu quên hết rồi à, mình có nói là để mình mời mà cậu nhất quyết không chịu, cứ đòi trả tiền, mình khuyên cậu đâu có được, cậu đã nói vậy nên mình cũng đành theo ý cậu thôi".

Vương Lập Bắc nói.

Mộc Tiểu Lộ tái mét, đứng ngây ngốc, cái gì? Mình tiêu nhiều tiền vậy sao?

Không thể! Chắc chắn không thể!

"Lập Bắc, mình… mình nói vậy thật sao?"

"Thật một trăm phần trăm luôn, chúng ta là bạn bè mà, chẳng lẽ mình lại lừa cậu sao? Mình đã nói là mình chủ chi nhưng cậu cứ tranh với mình thì mình còn có thể nói gì được nữa".

Vương Lập Bắc tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.

"Nhưng… nhưng mà mình không có tiền".

Mộc Tiểu Lộ như sắp khóc đến nơi vậy, tám trăm nghìn đấy, cậu ta lấy đâu ra tám trăm nghìn chứ? Cho dù có móc cả xương ra cũng chẳng trả nổi số tiền này đâu.

"Sao thế, kẹt tiền hả? Tiểu Lộ, mình đã nói là để mình thanh toán cho, nhưng cậu đã nhất quyết nói như vậy rồi, nếu bây giờ mình thanh toán thì chẳng khác nào tát vào mặt cậu cả? Cậu nói xem có phải không?"

Vương Lập Bắc nghiêm túc nói.

Khuôn mặt Mộc Tiểu Lộ tái mét, không nói lên lời.

"Mình mình… mình không có tiền đâu Lập Bắc".

Mộc Tiểu Lộ như sắp khóc tới nơi vậy.

"Cậu đừng lo lắng, cậu có xe mà, xe của cậu ít nhất cũng phải năm trăm nghìn đó!"

Vương Lập Bắc nói.

"Cái gì? Cái xe rách đó mà năm trăm nghìn?"

Mộc Tiểu Lộ ngạc nhiên.

"Đúng vậy, chiếc xe này thế chấp cũng được năm trăm nghìn, còn ba trăm nghìn nữa mình sẽ cho cậu vay, thế là xong rồi còn gì".

Vương Lập Bắc nói.

"Thưa anh, anh mau thanh toán đi, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy".

Nhân viên lễ tân nhìn Vương Lập Bắc một cái rồi chuyển ánh mắt sáng Mộc Tiểu Lộ, trầm giọng nói.

Báo cảnh sát?

Mộc Tiểu Lộ nghe thấy người ta muốn báo cảnh sát thì càng sợ hãi, cậu ta không quen với cuộc sống ở đây, hơn nữa nếu báo cảnh sát thì chuyện đêm qua sẽ lộ hết. Để mẹ cậu ta biết thì không biết giấu mặt đi đâu.

"Được rồi, chiếc xe đó năm trăm nghìn, mình cho cậu vay ba trăm nghìn nữa, Lập Bắc, may mà có cậu ở đây!"

Mộc Tiểu Lộ nắm lấy tay Vương Lập Bắc, kích động nói.

"Sao cậu lại nói vậy, cậu còn coi mình là anh em không? Anh em gặp khó khăn, Vương Lập Bắc mình sẽ giúp nhau hết lòng".

Vương Lập Bắc trầm giọng nói.

"Nào ký và lăn tay vào đây".

"Ừm".

Mộc Tiểu Lộ vội vàng ký tên rồi lăn tay, chỉ sợ đối phương sẽ nuốt lời.

"Bây giờ mình đưa cậu về nhé Tiểu Lộ".

Vương Lập Bắc vẫy một chiếc xe taxi, đưa Mộc Tiểu Lộ về.

"Ba trăm nghìn này cậu không phải vội, trong tuần trả mình là được, tạm biệt nha Tiểu Lộ".

Sau khi Mộc Tiểu Lộ về đến nhà, trong lòng vô cùng hoang mang, ba trăm nghìn, sao mình có thể nợ người ta ba trăm nghìn được chứ? Cậu ta vô cùng sợ hãi, sợ báo cảnh sát, sợ bị cảnh sát bắt, đến lúc đó cậu ta sẽ là người có vết nhơ trong cuộc đời mất.

Nhìn Mộc Tiểu Lộ hoang mang rời đi, Vương Lập Bắc vô cùng kích động, vội vàng cầm chiếc chìa khóa Mercedes-Benz G-Class rồi lên xe.

Nhẹ nhàng sờ vô lăng còn hơn là sờ phụ nữ nữa, cậu ta vô cùng cẩn thận.

Mercedes-Benz G phiên bản Brabus đó!

Chiếc siêu xe này phải đáng giá bốn năm trăm triệu, chẳng kém chiếc Bentley là bao, Vương Lập Bắc không ngờ rằng có một ngày sẽ có chiếc siêu xe này, thực sự rất hưng phấn.

"Tên ngốc này, tao cười ỉa, Mộc Tiểu Lộ ơi là Mộc Tiểu Lộ, cứ chờ hối hận đi".

Cầm chắc bản hợp đồng trong tay, đây là chứng cứ có chữ ký và dấu vân tay của Mộc Tiểu Lộ, còn ba trăm nghìn chưa lấy lại nữa, nghĩ tới là thấy vui rồi, Vương Lập Bắc kích động đến nỗi khoa chân múa tay vì vui sướng.

Một chân đạp ga, tiếng động cơ nghe mới đã tai làm sao, Vương Lập Bắc lái chiếc Mercedes-Benz G-Class đi trên phố, cảm giác như mình đã trở thành người của tầng lớp thượng lưu vậy!

"Cảm giác này thật là đã quá ha ha ha!"

Sau khi về nhà, nhìn thấy Tần Lâm vẫn ở đây, Mộc Tiểu Lộ rất lo lắng,

Rón rén mở cửa, vẻ mặt trắng bệch.

"Đêm qua em đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về?"

Mộc Tâm Lan lên tiếng khiến Mộc Tiểu Lộ giật mình ngã lăn ra đất.

"Con làm gì vậy Mộc Tâm Lan, nó là em trai con đấy, vừa mới về đã quát nó rồi, em trai con lớn như vậy rồi nó tự biết chừng mực, có phải không Tiểu Lộ".

Dương Quế Hoa chau mày nói.

"Đứng lên nào, con sợ chị cái gì chứ, chị cũng có ăn thịt con đâu".

Dương Quế Hoa bất đắc dĩ nói.

"Mau đưa chìa khóa xe cho anh Tần đi, anh ấy sắp về rồi".

Mộc Tâm Lan nói.

Vừa nhắc đến chìa khóa xe Mộc Tiểu Lộ tái mặt, ấp úng nói không lên lời.

"Em mau đưa cho anh ấy đi".

Mộc Tâm Lan trầm giọng nói.

"Anh rể, bạn em khen chiếc xe đẹp quá nên… nên muốn mượn hai ngày, anh anh anh… anh không để ý chứ?"

Mộc Tiểu Lộ lắp bắp nói.

"Mộc Tiểu Lộ, em nói láo! Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần nói dối em đều lắp bắp như thế này, nói đi, xe đâu? Rốt cuộc em đã làm gì vậy, có phải đâm vào đâu rồi không?"

Mộc Tâm Lan vô cùng tức giận, đứa em trai này khiến cô phát điên mất.

"Con la lối cái gì, muốn ăn thịt nó à, không sao, có mẹ ở đây, có gì cứ nói với mẹ".

Dương Quế Hoa đỡ con trai dậy, một mực muốn che chở bảo vệ con trai, chỉ sợ Mộc Tâm Lan sẽ bắt nạt Mộc Tiểu Lộ.

Mộc Tâm Lan tức lòi mắt, hai mẹ con nhà này đúng là một đôi hề ăn ý.

"Em thế chấp chiếc xe cho người ta với giá năm trăm nghìn rồi, nhưng vẫn nợ người ta ba trăm nghìn nữa, đêm qua em đi uống rượu với bạn có tiêu hơi nhiều, chị, chị cho em vay ba trăm nghìn đi, sau này em trả chị sau".

Mộc Tiểu Lộ cúi đầu nói.

"Cái gì? Mộc Tiểu Lộ, em muốn chết phải không?"

Khuôn mặt Mộc Tâm Lan trắng bệch, lạnh lẽo, vô cùng áy náy nhìn Tần Lâm.

"Thế chấp năm trăm nghìn? Em có biết chiếc xe đó bao nhiêu tiền không mà thế chấp năm trăm nghìn? Tiêu hơi nhiều? Em làm cái gì mà tiêu một đêm những tám trăm nghìn? Em muốn làm chị tức chết phải không?"

Mộc Tâm Lan tát một phát vào mặt Mộc Tiểu Lộ, miệng cậu ta toàn là máu.

"Con cút đi, con trai mẹ lớn như thế này mẹ còn chưa đánh nó lần nào, cút…"

Dương Quế Hoa đẩy Mộc Tâm Lan ra, sau đó hét lên như một con sư tử cái.

"Sao chị lại đánh em? Em thế chấp cái xe của anh ấy thôi mà? Cái xe rách đấy thì đáng bao nhiêu chứ, sau này em sẽ kiếm tiền trả lại anh ấy là được chứ gì?"

Mộc Tiểu Lộ cũng gân cổ lên cãi, vẻ mặt không cam lòng.

"Trả? Em lấy cái gì ra để trả? Chiếc xe đó mấy triệu đó, em bán hết xương hết tủy cũng chẳng trả nổi đâu, Mộc Tiểu Lộ, em đúng là hết thuốc chữa rồi!"

Mộc Tâm Lan tức rơi nước mắt, nghiến răng nghiến lợi, cô ấy phải làm gì bây giờ, làm thế nào mới trả được chiếc xe cho Tần Lâm đây.

Mộc Tiểu Lộ đúng là điên rồi, xe gì mà mấy trăm nghìn?

"Vậy chị có cho em vay tiền không, cùng lắm thì em không cần chị mua nhà cho nữa, đưa tiền cho em để em trả người ta, bạn của em hào phóng cho em mượn mấy trăm nghìn, em không thể nuốt lời được".

Mộc Tiểu Lộ nói.

"Ăn gì mà ngu thế hả trời".

Mộc Tâm Lan bị Mộc Tiểu Lộ làm cho phát điên thật rồi, thằng nhóc này khiến cô ấy cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng rồi.

"Con hét cái gì, Mộc Tâm Lan, con đừng quên con là chị của nó, con mau đưa cho em ba trăm nghìn để trả người ta đi, Mộc Tiểu Lộ nhà mình không thể nợ tiền người ta được".

Dương Quế Hoa nghiêm mặt nói.

"Ba trăm nghìn? Mở miệng ra là ba trăm nghìn, cả đời này hai người đã thấy ba trăm nghìn bao giờ chưa? Hai người có biết ba trăm nghìn nhiều như thế nào không? Đây là lúc nào rồi mà mẹ còn bảo vệ nó? Mẹ đã bị lừa bao nhiêu lần rồi mà còn không hiểu sao? Con đi đâu kiếm ba trăm nghìn bây giờ, mẹ nghĩ là con mở ngân hàng sao? Mẹ không muốn nợ tiền người khác, vậy xe của anh Tần Lâm thì sao? Chiếc xe mấy triệu đó? Bị con trai cưng của mẹ mang đi thế chấp rồi, món nợ này mẹ định tính như thế nào?"

Mộc Tâm Lan tức giận hét lên, trong lòng vô cùng đau khổ.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play