Một tiếng ông chủ này khiến Chúc Nhị Bạch mở cờ trong bụng, lúc này ông ta đã coi mình là chủ nhân của ngôi biệt thự rồi.
Chúc Nhị Bạch tin rằng, ngôi biệt thự này là Lão Tam mua cho ông ta dùng để dưỡng già, bây giờ ông ta ốm rồi, bản thân cũng danh chính ngôn thuận được ở nơi này.
Người ta có câu nuôi con để phòng lúc về già, có vẻ như con mình đông là đúng, nhà họ Chúc đang lúc nguy nan, mà Lão Tam tài giỏi lại trở về, Chúc Nhị Bạch vô cùng hài lòng.
Bây giờ có thể sống trong biệt thự lớn thế này, không biết sẽ khiến bao người ngưỡng mộ, đặc biệt là Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm, hai người bọn họ vốn vô cùng thất vọng với Chúc Linh Linh, lúc này chỉ có thể dựa vào bản thân, hơn nữa Lão Tam lâu ngày không về nhà, vừa về liền cho mình biệt thự, thế mới khí phái.
Ai thấy mà chẳng không thèm, ai lại không ghen tị chứ?
Chúc Nhị Bạch vui đến không khép được miệng.
Tục ngữ nói cấm có sai, đời con người sẽ có lúc giống như cây cối vào thu, trước hai mươi tuổi người đời sẽ nhìn cách bố chăm con, sau hai mươi tuổi người ta sẽ để cách con hiếu thuận với bố, ý của câu này là con cái có tiền đồ thì ông sẽ càng được tôn trọng, kính nể.
Bây giờ Chúc Nhị Bạch vô cùng kiêu ngạo, Lão Tam nhà họ Chúc là niềm kiêu ngạo lớn nhất của ông ta. Nếu sớm biết Lão Tam có năng lực đến vậy, bản thân cần gì phải tìm Đồng Phương Châu và Mạnh Văn Cương? Bây giờ Lão Tam là cánh tay đắc lực của Đông Bắc Vương, Đông Bắc Vương chỉ cần nói một câu, khéo còn lợi hại hơn hai người kia?
Chúc Nhị Bạch sững sờ, nếu như là Cao Sơn, nhất định sẽ đi thẳng vào, sao lại có thể bảo cô giúp việc đến thông báo.
"Tôi vừa mới tới, ai đến tìm tôi vậy?"
"Đi ra ngoài xem đi".
Chúc Nhị Bạch lạnh lùng nói, vênh mặt hất hàm, khiến cho Âu Dương Diễm Diễm cảm thấy khó chịu, có điều dù sao con trai bà ta cũng không có tiền đồ mà, nhìn thấy Chúc Dũng Chúc Minh và cả Chúc Tam Cô ngu ngốc, Âu Dương Diễm Diễm tức mà không có chỗ phát tiết.
Nhìn con trai nhà người ta, xong lại nhìn lại ba đứa nhà mình mà chỉ biết thèm, thể diện của ông bố và bà mẹ của mày đều bị bọn mày làm cho mất hết rồi.
Chúc Nhị Bạch tỏ ra như mình là chủ nhân, đi ra khỏi biệt thự dưới sự vây quanh của mọi người, lúc này, Tần Lâm đã được cô giúp việc đưa vào trong sân, ánh mắt của mọi người lập tức trở nên kỳ dị.
"Tần Lâm! Mày đến đây làm gì? Chẳng nhẽ mày muốn xem trò cười của của nhà họ Chúc chúng tao à?"
"Bọn tao không hoan nghênh mày! Nhà họ Chúc không có liên quan gì đến mày hết, mày và Chúc Linh Linh đừng xuất hiện trước mặt bọn tao nữa, chúng ta nước sông không phạm nước giếng".
"Đúng vậy, nếu Chúc Linh Linh đã rời khỏi nhà họ Chúc thì đừng quay lại nữa, cho dù cô ta có cầu xin thì bọn tao cũng sẽ không đồng ý đâu".
"Chuyện đã vậy rồi, nhà họ Chúc không có liên quan gì đến mày đâu, mời mày rời khỏi đây, nhà họ Chúc không cần sự bố thí của người khác, mà cũng không cần mày đến đây xin lỗi chúng tao".
"Cho dù là xin lỗi, hừ hừ, cũng không đến lượt mày đến đâu, ít nhất cũng phải là Chúc Linh Linh đích thân đến, chẳng nhẽ chuyện xin lỗi này còn có thể nhờ người khác làm thay sao?"
Người nhà họ Chúc cười khẩy nói, bây giờ bọn họ khác rồi, có được sự giúp đỡ của Lão Tam nhà họ Chúc, cuối cùng họ cũng đứng lên được rồi, cũng không cần Mạnh Văn Cương và Đồng Phương Châu giúp đỡ, bọn họ tự làm tự ăn, có sự giúp đỡ về dược liệu của Đông Bắc Vương, lại thêm khoản đầu tư một trăm triệu, điều này đối với bọn họ mà nói chính là linh đan diệu dược có thể hồi sinh người chết sống lại, bây giờ cần gì mấy thứ rác rưởi mắt cao quá trán, còn phải nhìn sắc mặt bọn họ nữa, bây giờ nhà họ Chúc đã trở mình thành người có quyền!
Chúc Diệu cười khẩy nói, tên Tần Lâm này như âm hồn bất tán vậy, nói đến cùng, chẳng phải muốn đến xem trò cười nhà họ sao?
"Tần Lâm, mày muốn xem chuyện cười của nhà họ Chúc đúng không? Nếu thật sự là vậy thì để mày thất vọng rồi, bọn tao đã kéo được đầu tư, điều này không cần mày lo. Hừ hừ, nhà họ Chúc bọn tao ở hiền gặp lạnh, không ngờ chứ gì?"
Ánh mắt Chúc Tam Cô lạnh như băng.
"Tần Lâm, chắc mày thất vọng rồi, không ngờ chứ gì? Giữa đêm, nhà họ Chúc chúng tao lại hồi sinh sống lại! Không có mấy người, không có Chúc Linh Linh, chúng tao vẫn có thể vực dậy, bây giờ chúng tao không phải thứ mày với nổi đâu".
Chúc Dũng trầm giọng nói.
"Tần Lâm, Linh Linh muốn về xin lỗi thì bảo nó tự đến, cậu đến thì được tích sự gì? Mặt dù tôi khinh cậu nhưng Linh Linh dẫu sao cũng là con gái nhà họ Chúc, cậu bảo nó mau về xin lỗi, tôi là bố nó, có thể tha thứ cho nó".
Chúc Nhị Bạch nổi giận nói.
"Tha thứ cho nó? Cháu là cái thá gì? Chúc Dũng, đừng trách bác không nhắc nhở cháu, cách làm bây giờ của cháu rất sai, Chúc Linh Linh gây họa cho nhà họ Chúc thế nào, chẳng nhẽ cháu không thấy à? Cháu còn bảo tha thứ là tha thứ, nhà họ Chúc chúng ta mất hết thể diện, hơn nữa còn mất đi hai nhà đầu tư lớn, tất cả đều vì cậu ta và Chúc Linh Linh, bây giờ cháu còn ở đây làm bố tốt à, còn muốn tha thứ cho nó? Không có cửa đâu, cháu còn nói nữa thì đừng trách bác đuổi cháu ra khỏi gia tộc!"
Chúc Tam Đao cũng hung ác nhìn con trai, Chúc Dũng run rẩy, dù gì đi chăng nữa nhà họ Chúc bây giờ đã vực dậy rồi, có được khoản đầu tư là có con đường sống, bọn họ không cần lo về tương lai phát triển nữa.
Chúc Dũng từ nhỏ đến lớn chẳng làm được gì, ông ta là loại hiền lành nhút nhát, bảo ông ta ở lại nhà họ Chúc xin miếng cơm còn được, chứ ra khỏi nhà họ Chúc chắc chắn sẽ phải sống dưới đáy xã hội, ông ta chẳng làm nên trò trống gì đâu, nhỡ may bị đuổi khỏi gia tộc, Chúc Dũng cũng không dám tưởng tượng đến cảnh nửa đời sau mình sẽ sống thế nào.
Bị bác Hai mắng, ông ta còn không dám đánh rắm.
Ông ta rất muốn tha thứ cho Chúc Linh Linh nhưng người nhà họ Chúc không đồng ý, đặc biệt là Chúc Nhị Bạch. Bây giờ Chúc Nhị Bạch đã không cần phải nhìn sắc mặt của bất kỳ ai rồi, con trai ông ta có tiền đồ, vậy nên ông ta có thể tỏ vẻ hơn bất kỳ ai, nếu không vì Chúc Linh Linh, ông ta cần gì phải ăn nói khúm núm? Nếu không phải vì Chúc Linh Linh, ông ta sao lại bị Tần Lâm đánh cho một trận?
Khoản nợ này, Chúc Nhị Bạch sẽ luôn mang trong mình, ghi trong lòng, ông ta sao có thể khiến Chúc Linh Linh sống tốt chứ? Bây giờ biết sai rồi, bây giờ biết quay lại xin lỗi rồi, vậy sao biết trước lại còn làm?
Chúc Tiểu Nguyệt khịt mũi khinh bỉ Chúc Linh Linh, Chúc Linh Linh từ nhỏ đã cưỡi lên đầu cô ta rồi, mạnh hơn cô ta, vậy nên cô ta luôn muốn đuổi Chúc Linh Linh ra khỏi gia tộc, có Chúc Linh Linh ở đây sẽ không có ai chú ý đến sự xuất sắc của cô ta.
"Đúng! Cứ vậy đi, nhà họ Chúc chúng ta không phải chỗ mà người nào muốn đến là đến, muốn đi là đi, mang họ Chúc thì sao? Bản thân không có năng lực, chắc nhẽ cứ dựa vào gia tộc để kiếm cơm chắc? Khi cần cô ta, sao cô ta không dốc sức vì nhà họ Chúc chứ, bây giờ mới nhớ đến nhà họ Chúc, đúng là loại không biết xấu hổ! Ngựa tốt không ăn cỏ cũ, có bản lĩnh thì đừng có quay đầu, mới được một ngày mà đã biết lỗi rồi, bừa bãi thật".
Chúc Tam Cô cười nói, trong mắt đầy vẻ chanh chua cay nghiệt.
"Tần Lâm, mày bảo Chúc Linh Linh tự mình đến, dập đầu ba cái, bọn tao sẽ tha thứ cho nó, thế nào? Ha ha ha".
Tần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, đám người nhà họ Chúc này sao có thể ngông cuồng, tự cao tự đại, tự cho mình là đúng đến vậy?
Không có chút gì gọi là máu mủ tình thần, tất cả đều vì lợi ích, cái nhà này đã sụp đổ từ lâu rồi, chỉ cần cắt khoản vốn, bọn họ sẽ biến thành đám ác lang chó dữ, nói lời cay nghiệt với người khác.
Có sữa là mẹ, tìm được khoản đầu tư nên bọn họ mới tự tin như vậy à?
Chúc Linh Linh xin lỗi bọn họ, còn quỳ xuống? Mấy người nằm mơ đi.
"Tôi nghĩ mấy người hiểu nhầm rồi".
Tần Lâm cười khẩy nói, bây giờ anh cũng hơi hiểu mọi chuyện rồi, biệt thự hoa lệ này chính là nơi mình cần tìm đến, chuyện này không sai! Mà thuộc hạ, đàn em của Phương Hồi chẳng nhẽ là người nhà họ Chúc?
Bảo mình đến đây khám bệnh, buồn cười thật? Anh và nhà họ Chúc đã không thể cùng tồn tại rồi, hơn nữa cục diện bây giờ có vẻ như nhà họ Chúc lợi hại hơn nhiều rồi.
Câu nói này đúng thật, trời quang mây tạnh, anh liền nghĩ anh mạnh lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT