"Xin tha mạng mà có tác dụng thì bố mẹ tôi đã không phải ôm nỗi hận mà chết rồi".
Tần Lâm nở một nụ cười bi thương, cảm xúc lẫn lộn, giết người chẳng phải chuyện gì vui vẻ, nhưng báo thù khiến anh trở nên sôi sục hơn bao giờ hết.
"Tần Lâm, mày muốn chết sao! Mày có biết mày đang làm gì không? Tao là đệ tử của Vương đại sư, là người của nhà họ Cẩu, mày dám giết tao thì nhà họ Cẩu chắc chắn sẽ không tha cho mày đâu".
Hoa Long gào thét, vì anh ta cũng cảm nhận được Tần Lâm muốn giết anh ta, nếu thật sự như vậy thì hôm nay anh ta khó tránh khỏi cái chết.
"Nhà họ Cẩu? Không biết, tao cũng không muốn biết, tóm lại là hôm nay nhà các người đều phải chết? Vong linh của nhà họ Tần phải dùng máu tươi của nhà các người cúng tế".
Tần Lâm căm phẫn, cảm xúc trong lòng cũng sôi sục, nghĩ đến bố mẹ, nghĩ đến người thân, Tần Lâm tuyệt đối không để nhà họ Hoa bất cứ đường lui nào.
"Tần Lâm, cậu đừng giết tôi, tôi sẽ cho cậu toàn bộ cổ phần của nhà họ Hoa, cho cậu hết có được không? Tôi không lấy một đồng nào, chỉ cần cậu đừng giết tôi".
Hoa Vân Phong quỳ xuống trước mặt Tần Lâm, anh mắt vô cùng tuyệt vọng.
"Ông từng tuổi này rồi, làm vậy để làm gì? Giống như tôi không biết kính già yêu trẻ vậy, sớm biết có ngày hôm nay sao năm đó phải làm vậy chứ?"
Tần Lâm cười khinh bỉ, thở dài.
Nhưng lúc này Hoa Vân Phong đột nhiên lôi ra một khẩu súng từ thắt lưng ra chĩa thẳng về phía Tần Lâm.
"Đoàng…"
Tần Lâm nhanh như chớp lao về phía Hoa Vân Phong cướp lấy khẩu súng trong tay ông ta rồi bóp vụn thành đống sắt.
Vẻ mặt Hoa Vân Phong và Hoa Long đều biến sắc, tên này sao lại khỏe đến vậy?
Thảo nào anh ngang ngược đến vậy, dám giết cả nhà họ Hoa!
"Không… không thể nào, mày là con quỷ…"
Hoa Vân Phong run rẩy nói, ngã nhào xuống đất, trong ánh mắt chỉ còn lại sự tuyệt vọng và sợ hãi, ông ta biết mình chắc chắn sẽ chết, đến súng còn chẳng làm gì được Tần Lâm thì tên nhóc này còn sợ cái gì chứ?
"Nếu anh ta là đứa cháu mà ông yêu thương nhất, ông cũng là người ông mà anh ta kính trọng nhất thì hai người chọn xem, ai là người duy nhất có thể sống".
Tần Lâm cười nói.
"Cháu trai, điều ông hối hận nhất trong cuộc đời này là chưa thể thống nhất được tỉnh Hán Đông, cháu để ông sống thêm vài năm nữa, ông chắc chắn sẽ chỉnh đốn nhà họ Hoa thật tốt, đến lúc đó sẽ không thẹn với liệt tổ liệt tông nhà họ Hoa, bây giờ chính là lúc cháu thể hiện lòng hiểu thảo đó".
Hoa Vân Phong mừng rỡ, cảm thấy vẫn còn cơ hội được sống.
"Ông nội, ông cũng từng này tuổi rồi, cũng sắp xuống mồ rồi, sống thêm mấy tuổi nữa để làm gì? Hơn nữa ông cũng đã hưởng vinh hoa phú quý cả đời rồi, cháu mới sống có vài năm? Bây giờ mà cháu chết đi thì tiếc lắm. Có câu nói này rất hay, già mà không chết thì sẽ bị coi là kẻ trộm, ông nội nhường cháu cơ hội này đi. Ông yên tâm, chắc chắn cháu sẽ không làm bẽ mặt nhà họ Hoa, hơn nữa bây giờ cháu đã là người nhà họ Cẩu rồi, nhà họ Cẩu chắc chắn sẽ không để yên chuyện này đâu".
Hoa Long kích động nói, đây là cơ hội sống sót duy nhất.
"Thằng cháu bất hiểu, cháu muốn ông nội chết hay sao!"
Hoa Vân Phong tức giận hét lên.
"Già không chết, ông còn muốn sống đến bao giờ, bây giờ tôi là tia hy vọng lớn nhất của nhà họ Hoa, ông già hồ đồ rồi, hiểu cái chó gì!"
Hoa Long cũng gầm lên.
"Thằng cháu khốn nạn, sao trên đời này lại có thằng cháu mất dạy như mày. Tức chết mất".
"Bảy tám chục tuổi rồi mà còn chưa chết, ông định sống đến bao giờ, sống thành lão rùa già à?"
Thấy Hoa Long và Hoa Vân Phong cãi nhau, ánh mắt Tần Lâm lóe lên một tia tàn ác, đúng là lòng người mới là thứ đáng sợ nhất.
Ông cháu ruột mà lại cãi nhau xem ai là người chết trước.
"Thấy hai người tranh luận vất vả quá, tôi tiễn ông đi nhé, già rồi, sống được mấy năm nữa đâu, phải biết điều chứ. Già mà không chết thì sẽ bị coi là kẻ trộm đấy, ông không chết đi còn sống trên đời này làm gì chứ?"
Tần Lâm vỗ một phát vào đỉnh đầu Hoa Vân Phong, ông ta lập tức lăn ra chết.
"Cậu làm gì vậy, không phải cậu nói sẽ không giết tôi sao?"
Hoa Long nhìn Tần Lâm tiến lại gần, hai mắt trợn lên.
"Đúng rồi, tôi không giết anh, nhưng tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha".
Tần Lâm đập vỡ cái cốc trên bàn, rồi cắt hết gân tay gân chân của Hoa Long.
"Không…"
Hoa Long tức giận gầm lên, đối với một người luyện võ, cắt đứt gân tay gân chân đồng nghĩa với việc trở thành người tàn phế!
"Tần Lâm, sư phụ tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, nhà họ Cẩu cũng sẽ không tha cho mày".
Hoa Long khàn giọng hét lên.
"Sống vẫn phải chịu tội".
Tần Lâm cười lạnh, bật chiếc bật lửa vứt trên ghế sofa.
Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên.
Hoa Long hoàn toàn tuyệt vọng, tiếng gào thét quanh quẩn bên tai Tần Lâm, Tần Lâm thiêu cháy tất cả bọn họ.
Một đám cháy lớn, hơn hai mươi mạng người nhà họ Hoa chôn vùi trong biển lửa.
Phóng nhanh trên đường cao tốc, nhìn vào kính chiếu hậu có có thể thấy được làn khói đen phía sau bốc lên hừng hực, nhà họ Hoa cuối cùng cũng hóa tro tàn trong trận hỏa hoạn.
Năm đó, nhà họ Tần chôn thây trong biển lửa, lần này cuối cũng cùng trả thù được rồi.
Tần Lâm hơi cay mắt, con đã trả được mối thù của bố mẹ, của dòng họ rồi.
Lúc đó trong lòng Tần Lâm chỉ có sự kích động, thù lớn thì phải báo, bây giờ anh đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.
Báo thù rửa hận xong, tâm trạng cũng khác.
Trước đây Tần Lâm luôn bị áp lực bởi việc trả thù, không thể vui vẻ thực sự, bây giờ anh đã có thể thực sự nở một nụ cười thật sự rồi, mối thù của bố mẹ cuối cùng cũng được giải quyết xong, bây giờ anh mới cảm thấy không uổng công bao lâu nay.
Nhà họ Hoa chết hết, tin tức này nhanh chóng truyền khắp Đông Hải, rất nhiều người lấy làm ngạc nhiên, thậm chí còn có phóng viên đào lại câu chuyện nhà họ Tần năm đó cũng bị thiêu chết trong một đám cháy lớn.
Ban đầu có rất nhiều người nói là do nhà họ Hoa làm nhưng khổ nỗi là không có chứng cứ, bây giờ nhà họ Hoa cũng bị tiêu diệt cũng theo cách đó, khiến rất nhiều người xót xa, thầm nghĩ ông trời có mắt chắc chắn sẽ không tha cho bất cứ ai.
Lúc dì Phùng thấy tin tức nhà họ Hoa bị thiêu chết trên ti vi, bà ấy đã khóc, mối thù của nhà họ Tần cuối cùng cũng báo được rồi!
"Anh, chị dâu, hai người nhìn thấy chưa? Nhà họ Hoa đã bị tiêu diệt hết rồi, đây đúng là báo ứng, báo ứng mà. Hu hu hu".
Dì Phùng nước mắt ngắn nước mắt dài, nhưng trong lòng vô cùng hả dạ, vô cùng thoải mái, bao nhiêu nỗi niềm trong lòng bà ấy dường như đã được giải tỏa hết.
Số kiếp của nhà họ Hoa giống như nhà họ Tần khiến bà ấy vô cùng hả giận, vô cùng sung sướng.
Lúc Tần Lâm về đến nhà, cảm xúc của dì Phùng hơi dâng trào, nhìn Tần Lâm với một anh mắt phức tạp, thấp thỏm.
"Tiểu Tần, cậu xem tin tức chưa, nhà họ Hoa…"
Dì Phùng nhìn Tần Lâm khẽ nói.
"Là cháu làm, từ hôm nay mối thù của nhà họ Tần đã được báo. Bố mẹ cháu có thể mỉm cười dưới suối vàng rồi".
Dì Phùng cũng không nói nhiều, ôm lấy Tần Lâm khóc nức nở.
Tần Lâm vỗ vai dì Phùng, cảm xúc chất chứa bấy lâu nay cuối cùng cũng không kìm được nữa.
Một lúc lâu sau dì Phùng mới định thần lại, lau khô nước mắt, nhìn Tần Lâm với anh mắt đầy kỳ vọng.
"Dì Phùng, cháu đói rồi, dì nấu cho cháu bát mì đi, nấu món cháu thích ăn nhất, món mì sợi mà lần đầu tiên dì đến nhà làm cho cháu đấy".
Tần Lâm nở nụ cười nhân hậu, dì Phùng biết rồi, từ giây phút này trong lòng Tiểu Lâm đã thật sự trở lại bình thường.
Không lâu sau, một bát mì thơm nức mũi được bê lên, Tần Lâm ăn rất ngon miệng.
Ăn xong, Tần Lâm đanh định đi ngủ thì nhận được điện thoại của Chúc Linh Linh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT