“Tần Lâm! Mày buông tao ra, nhà họ Hoa sẽ không bỏ qua cho mày đâu”.

Hoa Long vẫn không ngừng gào thét, nhưng lại không có sức chống trả, anh ta lập tức bị Tần Lâm nhét vào thùng xe.

“Cậu về trước đi Mã Húc, chuyện còn lại cứ giao cho tớ, để tớ lái xe đi một chút, sau này sẽ quay lại trả cậu”.

Tần Lâm cười nói.

“Long thiếu gia... đó...”

Mã Húc ấp úng nói, sợ rằng Tần Lâm sẽ thực sự làm ra chuyện gì đó, lỡ may Long thiếu gia thực sự chết rồi thì phải làm sao?

“Yên tâm, từ này về sau người này sẽ không còn xuất hiện ở thành phố Đông Hải nữa đâu, còn một số việc cậu không cần phải biết, biết rồi sẽ không có lợi cho cậu”.

Tần Lâm nói với Mã Húc.

Mã Húc ngập ngừng gật đầu.

Anh biết mình phải tin tưởng Tần Lâm, nếu như không có Lão Tần thì bản thân anh vẫn đang là rác rưởi giãy dụa dưới đáy xã hội rồi, vì có Tần Lâm nên anh mới có thể một bước lên mây.

Cho dù Tần Lâm có làm gì thì anh vẫn sẽ ủng hộ, nhưng anh biết rõ khoảng cách giữa mình và Lão Tần, căn bản không thể một hai câu mà nói rõ được. Ân oán giữa Tần Lâm và nhà họ Hoa, hơn nữa còn là mối thù gia tộc, Tần Lâm tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Hoa.

“Cậu thật sự muốn giết nhà họ Hoa à?”

Mã Húc có vài vấn đề với Tần Lâm, khiến anh luôn cảm thấy lo lắng.

“Đừng lo, chuyện này không cần cậu hao tâm tổn sức, mau về nhà ăn uống ngủ nghỉ đi, đây mới là chuyện cậu cần làm”.

Tần Lâm mỉm cười, vỗ nhẹ vai Mã Húc, đây là một trong những người bạn ít ỏi của anh, anh không muốn hủy hoại tình cảm giữa họ, càng không muốn để Mã Húc bị cuốn vào dòng xoáy thù hận của mình.

Mối ân oán giữa nhà họ Tần và nhà họ Hoa cuối cùng cũng phải giải quyết cho xong rồi.

Tần Lâm đã có suy nghĩ này từ rất lâu, vừa hay Hoa Long đến tìm nên anh cũng đành xử lý luôn một thể.

Khu biệt thự ở phía tây ngoại ô thành phố Đông Hải, đây là một trong những khu biệt thự lớn nhất ở thành phố Đông Hải, bảy căn biệt thự nằm theo dãy, đứng sừng sững tạo thành điểm riêng biệt, rất nhiều người biết đây chính là ‘doanh trại’ của nhà họ Hoa, và cúng là nơi đánh dấu của nhà họ Hoa.

Tập đoàn Hoa Thị là con rồng đầu ngành ở thành phố Đông Hải đang tọa lạc ở đây.

Bất kể là thực lực kinh tế hay địa vị, nhà họ Hoa đều vô cùng được tôn trọng ở thành phố Đông Hải, thậm chí ở cả tỉnh Hán Đông cũng không ai bì kịp.

Những năm gần đây, sau khi nuốt trọn nhà họ Tần thì lại càng thêm hùng mạnh, bây giờ nhà họ Hoa đã sớm vươn tới tỉnh lỵ, thậm chí còn muốn trở thành bá chủ của cả tỉnh.

Lúc này nhà họ Hoa trên dưới hai mươi bảy người đều đang mở cuộc họp ở đây, mục đích là để tiến vào tỉnh lỵ!

“Lần này nhà họ Tề và nhà họ Thư đã toi rồi, nhà họ Hoa chúng ta cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi, ha ha ha”.

Chủ gia tộc nhà họ Hoa, Hoa Vân Phong tự tin nói, ông ta vuốt râu, mặc dù đã gần bảy mươi nhưng ánh mắt vẫn hiện lên vẻ ý chí chiến đấu sục sôi.

“Nhưng mà bố này, con nghe nói nhà họ Tề và nhà họ Thư đều là bị tên tàn dư của nhà họ Tần kia nhắm đến, có khi nào hắn sẽ ra tay với nhà họ Hoa chúng ta không?”

“Đúng vậy bố, con cũng nghe nói tên tàn dư nhà họ Tần đó hình như rất có bản lĩnh, nếu không thì sao nhà họ Tề và nhà họ Thư đều bại dưới tay hắn được chứ”.

“Chú Hai cũng bị đánh đến như vậy rồi, thù này nhất định phải báo! Ông nội, tên tàn dư này của nhà họ Tần không thể giữ lại được”.

“Đúng thế, đời của bố cháu coi như xong rồi, tất cả đều là do tên tàn dư của nhà họ Tần, ông nội nhất định phải làm chủ cho cháu”.

Người nhà họ Hoa mỗi người chêm một câu, họ vô cùng khiếp sợ tên tàn dư của nhà họ Tần này, có người lo lắng, có người lại hận thấu xương.

Ánh mắt Hoa Vân Phong vẫn điềm tĩnh, tàn dư của nhà họ Tần? Hừm, chỉ là một tên hề ngang ngược mà thôi, ông ta căn bản không thèm để tâm đến, nhưng lần này lại khiến cho con ông ta bị tai bay vạ gió như thế, trong lòng ông cụ cũng vô cùng phẫn nộ.

“Đừng lo, ông đã bảo Long Nhi đi xử lý tên tàn dư nhà họ Tần này rồi. Có Long Nhi ở đây thì tên tàn dư đó nhất định sẽ chết”.

Hoa Vân Phong vô cùng tự tin, lúc này nhà họ Hoa đã sớm yên tâm từ lâu, căn bản không cần phải quan tâm đến tên tàn dư kia, nhà họ Tề và nhà họ Thư diệt vong cũng là lúc để cho bọn họ phất lên.

Bây giờ không có gia tộc nào ở thành phố Đông Hải có thể cạnh tranh với bọn họ nữa, ngay cả người giàu nhất tỉnh như Mạnh Văn Cương, xét tổng thể thì cũng không thể nào so sánh với nhà họ Hoa được.

Huống hồ chi người mà Hoa Vân Phong tin tưởng nhất lại chính là Long Nhi của nhà họ Hoa, Hoa Long!

Bây giờ Hoa Long mới là con át chủ bài, có Hoa Long ở đây thì ngày mà nhà họ Hoa phất lên cũng không còn xa nữa, còn gì phải lo đến việc đứng trên vạn người nữa đây?

“Là anh Long sao? Anh Long trở về rồi à?”

Hoa Phúc nói với vẻ kinh ngạc, mấy năm nay Hoa Long rời xa nhà họ Hoa, nhưng ai ai cũng rõ thực lực của Hoa Long, không ai trong nhà họ Hoa lại không tôn trọng Hoa Long, mặc dù anh ta chỉ là đời thứ ba của nhà họ Hoa mà thôi.

“Ha ha ha, cháu đã nói rồi mà, anh Long về rồi, nhà họ Hoa chúng ta nhất định sẽ vô địch thiên hạ, không ai có thể đấu lại chúng ta được nữa”.

Hoa Nguyên vô cùng phấn khích, Hoa Long là niềm tự hào của thế hệ bọn họ, và cũng là niềm tự hào của nhà họ Hoa.

“Nếu đã như vậy thì chúng ta yên tâm rồi, ông vẫn là người nhìn xa trông rộng nhất”.

“Đúng vậy, nhà họ Hoa chúng ta cuối cùng cũng có thể một bước lên mây rồi, thực lực không thể đùa được đâu”.

Người nhà họ Hoa lần lượt gật đầu, ai nấy đều rất vui vẻ, việc nhà họ Hoa có thể phất lên, đối với bọn họ mà nói là vô cùng có lợi, nhà họ Hoa có ngày hôm nay đều là nhờ vào năng lực của ông cụ.

“Môt bước lên mây? Ha ha ha, bây giờ nói những lời này có hơi sớm một chút, nhà họ Hoa có được như vậy không thì phải hỏi ý tôi đã”.

Tần Lâm cười khẩy nói, anh đứng ngay trước cửa biệt thự.

“Cậu là ai? Sao cậu lại đến được đây? Bảo vệ đâu?”

“Khốn kiếp, cậu muốn làm gì? Chỗ của nhà họ Hoa không phải là nơi mà cậu muốn đến thì đến muốn đi thì đi đâu, cẩn thận tôi sẽ kiện cậu tội đột nhập nhà dân đấy”.

“Tống cổ cậu ta ra, nhà họ Hoa không phải là nơi ai muốn vào cũng được”.

Người nhà họ Hoa lần lượt chửi mắng Tần Lâm.

“Rốt cuộc cậu là ai? Đến nhà họ Hoa làm gì?”

Hoa Vân Phong trầm giọng nói, nhìn thẳng vào Tần Lâm.

“Cuối cùng thì ông cụ cũng là người nhìn xa trông rộng nhất, ông xem xem, ai nấy đều bày ra vẻ hoảng hốt lo sợ này”.

Tần Lâm cười nói.

“Tôi mang người đến để các người lo ma chay đây”.

Bịch.

Vừa dứt lời, người nhà họ Hoa đột nhiên biến sắc, tên nhóc này cũng ngông cuồng quá rồi đó?

“Mày đem một người thoi thóp đến nhà họ Hoa là có ý gì!”

Hoa Nguyên tức giận nói.

“Thứ chó chết tiệt, mang ra ngoài cho tao, làm bẩn cả sàn nhà họ Hoa rồi”.

Hoa Phúc nhíu mày nói với Tần Lâm, phía sau anh vẫn kéo lê một người bị đánh đến mức không thể nhìn rõ mặt mũi.

“Chắc là cậu ăn gan hùm nên mới đòi lo ma chay nhà họ Hoa chứ gì, gan lớn đấy! Muốn chết à!”

Hoa Vân Phong quát to, đột nhiên đứng phắt dậy.

“Bắt thằng ranh này lại, tống nó ra ngoài, đánh chết nó đi”.

“Uy phong quá nhỉ, ha ha ha, gia chủ nhà họ Hoa cũng không khác gì mấy năm đó nhỉ, nhà họ Tần cũng bị cái vẻ ngang tàng này của ông hủy diệt đấy, chỉ tiếc là oan có đầu nợ có chủ, hôm nay e là nợ máu phải trả bằng máu thôi”.

Tần Lâm cười lớn, thanh âm chấn động cả mái nhà, khiến cho tất cả mọi người đều run lên.

Tàn dư nhà họ Tần?

“Mày chính là tên tàn dư nhà họ Tần?”

Hoa Vân Phong trầm giọng nói với Tần Lâm.

“Mở miệng là tàn dư nhà họ Tần, nhà họ Hoa các người uy phong quá nhỉ, nhưng hôm nay những ngày tốt đẹp của các người sẽ kết thúc, Tần Lâm tôi lần này làm việc thiện, tôi sẽ thay tất cả người nhà họ Hoa các người làm ma chay luôn thể”.

Giọng Tần Lâm lạnh như băng, ánh mắt sắc như dao, khiến cho người khác có cảm giác như rơi vào động băng vậy.

“Tên nhóc ngông cuồng, mày có biết chuyện mày đang nói nực cười như thế nào không? Dựa vào mình mày à? Ha ha ha, anh Long của tao đã về rồi, có anh ấy ở đây thì cho dù có là mười tên tàn dư nhà họ Tần cũng không sống nổi đâu”.

Hoa Phúc nói với vẻ đầy tự tin.

“Mày đang nói tên này à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play