Mã Húc lập tức trở thành mục tiêu của mọi người, bởi vì anh bỗng nhiên thăng tiến quá nhanh, quá nổi bật giữa đám đông nên mới bị công kích.
Mềm nắn rắn buông cũng chính là nỗi thấp thỏm trong lòng mấy vị bạn học này, bởi vì bọn họ sợ đắc tội với Long thiếu gia, bây giờ chỉ có việc bắt nạt Mã Húc mới có thể đem lại niềm vui cho bọn họ, khiến cho họ có cảm giác hơn người khác, thậm chí là cả cảm giác an toàn.
Đứng cùng chiến tuyến với Long thiếu gia thật sự khiến cho bọn họ cảm thấy vinh quang.
Tần Lâm nhíu mày, đám bạn học này cũng thực dụng quá rồi, đã nịnh bợ thì thôi đi, nhưng lại không xem Mã Húc ra gì, tình cảm bạn bè như tay chân đều bị biến thành đống rác rưởi trong mắt bọn họ hết rồi.
Đặc biệt là Lý Cương, trong lòng hắn vẫn còn ôm hận với Mã Húc, lúc này hắn hận không thể chà đạp Mã Húc dưới chân một cách vui vẻ.
“Mã Húc, anh còn ngây ra đó làm gì? Nhanh lên, mau kêu bạn anh lại đi, bảo anh ta quỳ xuống cúi đầu xin lỗi Long thiếu gia, tụi tôi còn đang chờ để được ăn đây này”.
Hàn Tiểu Mỹ nhìn bọn họ với vẻ giễu cợt, hôm nay cô ta thật sự muốn ‘chiến’ với Tần Lâm tới cùng!
Có Long thiếu gia làm hậu thuẫn thì còn gì phải sợ nữa? Mục đích của cô ta muốn Tần Lâm đến đây hôm nay đã quá rõ ràng, chính là để anh quỳ gối khấu đầu.
Ánh mắt Hàn Tiểu Mỹ đầy vẻ mập mờ, bây giờ Mã Húc đã trót leo lên lưng cọp rồi, anh ấy căn bản không hề xứng để đấu với Long thiếu gia.
“Sao thế? Mã Húc, anh không nể mặt Long thiếu gia sao? Xem ra anh càng lúc càng ngon rồi đó, đến cả Long thiếu gia cũng không coi ra gì, anh có biết là mình đang làm phí thời gian của mọi người không? Thời gian của Long thiếu gia quý báu biết nhường nào, bây giờ tôi cho anh một cơ hội nữa, mau quỳ xuống xin lỗi đi, Long thiếu gia sẽ không tính toán đến chuyện trước kia nữa, sao anh lại không chịu thông suốt như vậy chứ?”
Hàn Tiểu Mỹ cười khẩy.
“Long thiếu gia, tôi không hề có ý đó, cậu xem, tất cả chúng ta đều là bạn bè, sau này tôi sẽ mời cậu uống rượu nhé, cậu thấy thế nào”.
Mã Húc dạ dạ vâng vâng, sau đó kèm theo nụ cười, sắc mặt sa sầm xuống.
“Bốp...”
Lý Cương trực tiếp tát vào mặt Mã Húc, có rất nhiều bạn học đều đang sững sốt, nhưng Long thiếu gia vẫn hết sức điềm tĩnh.
“Bảo quỳ sao không quỳ, nhiều lời như vậy làm gì, Long thiếu gia thiếu tiền cơm mày sao? Còn muốn dùng quan hệ với Long thiếu gia ư, rác rưởi như mày mà được Long thiếu gia nhìn một cái thôi cũng là phước đức lắm rồi, bây giờ mày còn dám mặt dày ngang ngược như vậy à”.
Lý Cương nhân cơ hội này tát cho Mã Húc một cái, Mã Húc tức giận trừng mắt nhìn Lý Cương, nhưng anh chỉ đành ngây ra đó không dám đánh trả.
“Quỳ xuống!”
Hàn Tiểu Mỹ hét lên, sắc mặt Mã Húc liền trở nên trắng bệch, thực lực của Long thiếu gia thì Mã Húc cũng biết, khi còn đi học có một người giành phụ nữ với Long thiếu gia, ngày hôm sau anh ta liền bị đánh gãy gân tay gân chân, sau đó lập tức thôi học, Long thiếu gia ở thành phố Đông Hải chắc chắn là một nhân vật máu mặt, một người giàu mới nổi như Mã Húc chắc chắn không thể nào có tư cách đối đầu với Long thiếu gia.
“Long thiếu gia, tôi quỳ, nhưng bạn tôi không liên quan đến chuyện này, cậu đừng làm khó cậu ấy”.
Mã Húc cắn răng nói.
Đầu gối đàn ông quý như vàng, nhưng nếu anh không quỳ thì chắc chắn chuyện hôm nay sẽ không thể kết thúc tốt đẹp được.
Mã Húc hận không thể tự tát mình một cái, sau đó nhìn sang Tần Lâm với vẻ áy náy.
“Muốn quỳ thì cùng nhau quỳ, một mình anh quỳ sao mà tính được? Hôm nay chính anh ta là người đụng trúng Long thiếu gia, anh còn muốn chịu tội thay anh ta làm gì? Tần Lâm, anh mau quỳ xuống cho tôi! Nếu không hôm nay đừng mong rời khỏi căn phòng này”.
Ánh mắt Hàn Tiểu Mỹ sắc bén, cô ta hét lớn.
Độc rắn độc ong còn không độc bằng lòng dạ đàn bà!
Chỉ trách việc đã đắc tội với bà cô này thôi, bây giờ Long thiếu gia đang ở trước mặt, các người vẫn phải nên chịu phục thì hơn.
“Quỳ xuống!”
“Quỳ xuống!”
“Quỳ xuống!”
Các bạn học cùng nhau la ó, yêu cầu Tần Lâm và Mã Húc phải quỳ xuống, còn Hàn Tiểu Mỹ lại đắc ý ngẩng cao đầu, tỏ ra vô cùng kiêu ngạo.
Sắc mặt Mã Húc xám xịt lại, những bạn học này đều đang trực tiếp đẩy anh xuống vực sâu.
Mã Húc biết rằng, nếu không quỳ xuống thì chắc chắn hôm nay sẽ không thể nào rời đi được.
Các bạn học xung quanh không ngừng gây áp lực, Mã Húc sắp không nhịn được nữa, không ngờ buổi tụ họp này lại biến bản thân thành tên hề duy nhất, trong lòng Mã Húc cảm thấy vô cùng hối hận.
Sự lạnh lùng của mọi người cũng đã cho anh một bài học nhớ đời, ngoài Tần Lâm ra thì đám bạn học này chỉ là một đám hề nịnh bợ mà thôi, nói bọn họ là chó theo chủ vẫn còn đánh giá cao quá rồi.
Ở trước mặt Hoa Long thì vẫy đuôi cầu xin sự thương hại, nhưng lại hận không thể tự chặt bản thân thành tám khúc còn hơn.
Tôn nghiêm của bản thân đều bị anh ta khiêu khích đến cực điểm, trong lòng Mã Húc đang đấu tranh, không biết phải làm như thế nào, bởi vì hiện tại đầu anh đang rối như tơ vò, đã vậy còn bị Lý Cương, Hàn Tiểu Mỹ và đám bạn học kia quát mắng, khiến cho anh hoàn toàn trở thành đối tượng bị chỉ trích.
Hàn Tiểu Mỹ!
Đều tại con tiện nhân này.
Mã Húc nghiến chặt răng, hận không thể tát cô ta một bạt tai, lúc đầu Tần Lâm đánh cô ta quả thật là một quyết định đúng đắn.
Lúc này Mã Húc mới biết, anh hoàn toàn đã không còn chỗ đứng trong đám bạn học này.
Bản chất con người là xấu xa, đứng trước lợi lộc và tiền tài thì tình bạn cũng chỉ như một bãi phân chó mà thôi, còn không đáng để nhắc đến.
Nhưng Mã Húc đã không còn lựa chọn nào nữa, quỳ chính là con đường duy nhất.
“Sao thế, mày không muốn quỳ à? Xem ra là mày vẫn chưa rõ mình sai ở đâu chứ gì”.
Hoa Long nhìn sang Tần Lâm, cười nói.
“Tao làm gì sai chứ? Bảo tao quỳ trước mặt thứ rác rưởi như mày ư, tao thấy não mày chắc bị úng nước rồi đó nhỉ? Ha ha ha, thật nực cười, mày tự đề cao mình quá rồi đó”.
Tần Lâm cười khẩy nói, thái độ bình tĩnh không chút nao núng, anh căn bản không coi Hoa Long ra gì, Mã Húc vừa quỳ xuống cũng bị anh kéo đứng dậy.
“Não cậu bị gì thế, sao lại quỳ trước mặt loại người này? Đều là một đám rác rưởi, cùng lắm thì sau này đừng qua lại nữa, loại bạn học này không có thì hơn. Nói cái gì mà họp mặt bạn bè, chẳng qua là đến làm chó cho người ta thôi, hừm. Đúng là một đám rác rưởi không có tiền đồ, thật khiến người khác buồn nôn”.
Lời nói của Tần Lâm lập tức làm cho đám đông phẫn nộ, đây chẳng phải là đang mắng người sao?
“Chúng tôi họp mặt bạn bè thì liên quan gì đến cậu? Nếu hôm nay anh mắng người thì đừng mong rời khỏi đây, nhất định phải để anh quỳ xuống! Xin lỗi Long thiếu gia, còn cả chúng tôi nữa”.
“Đúng vậy, Mã Húc cũng thế, quả nhiên là cùng một giuộc, đều là một bọn ngu ngốc, có Long thiếu gia ở đây mà các người lại dám làm càn à? Mấy người coi Long thiếu gia là không khí thật ư?”
“Một người ngoài như anh thì có tư cách gì mà khoa tay múa chân ở đây chứ, trời quang mây tạnh rồi nên anh nghĩ mình ngon lắm sao?”
“Mã Húc, cậu xem xem, cậu mang thứ rác rưởi gì đến đây này, đúng là cá mè một lứa, hôm nay nhất định phải cho chúng tôi một lời giải đáp rõ ràng”.
Mọi người lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tần Lâm, Tần Lâm đã chỉ trích tất cả mọi người, vậy thì ai lại có thể yên tâm ngồi yên được nữa chứ!
“Mọi người, đã đến lúc thể hiện sự đoàn kết của chúng ta, nếu hôm nay hai tên khốn này không quỳ xuống xin lỗi thì chúng ta sẽ tẩn bọn chúng một trận”.
Lý Cương giơ cao cánh tay rồi hét lớn.
“Cứ làm đi, có Long thiếu gia ở đây thì sợ cái quái gì nữa!”
Hàn Tiểu Mỹ cuống lên, không thể nào chờ đợi được nữa, cho dù Tần Lâm có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể nào đấu lại nhiều người như thế này đâu nhỉ?
Khuôn mặt Mã Húc ướt đẫm mồ hôi, anh hoàn toàn rén rồi, nhiều người như vậy chắc sẽ đánh bọn họ ra bã mất?
Mã Húc thầm than thở, Lão Tần ơi là Lão Tần, cậu cũng nóng nảy quá rồi đó? Đại trượng phu phải biết khi nào nhu khi nào cương chứ, lần này coi như phải chạy rồi.
“Đúng là một bọn hùa, Mã Húc, cậu thấy chưa hả, đây là thứ tình bạn mà cậu nói đó, bạn học của cậu thật khiến cho tớ quá thất vọng, đừng nói là Hoa Long, cho dù có là chủ của nhà họ Hoa ở đây thì tớ cũng sẽ như vậy, chỉ dựa vào người này mà cũng được gọi là Long thiếu gia à? Xem ra anh ta từ nước ngoài trở về nên vẫn chưa biết được ai mới chính là ‘bá chủ’ thực sự của thành phố Đông Hải”.
Tần Lâm nhìn sang Hoa Long, bốn mắt nhìn nhau, sắc nhọn như dao, ánh mắt của Hoa Long như phát ra lửa, anh ta lập tức cười lớn.
“Kiêu ngạo tự phụ, mày đang đùa với lửa đấy, Tần Lâm, tàn dư của nhà họ Tần, xem ra mày không biết sống chết là gì đúng không, vậy thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT