"Chẳng phải nó là tiền chúng ta mượn của em Hai sao, nếu không Đường Giang Sơn nhà chúng ta phải trả nợ cả đời đấy, phải tích kiệm cả đời đấy".
Đường Vũ tức giận nói.
"Nhanh, nếu không tôi sẽ ly hôn với bà".
"Ông..."
Tôn Hiểu Dĩnh nghiến răng nghiến lợi, hốc mắt đong đầy nước, lúc này bà ta sao có thể cam lòng trả tiền cho Đường Mẫn, miếng thịt béo bở, sao có thể nói cho là cho người khác được?
Đó là hơn một triệu đấy, cả đời bọn họ mới tích kiệm được hai trăm nghìn thôi, mà đưa hết cho Đường Giang Sơn mua nhà rồi, khó khăn lắm mới lấy lại được tiền, bây giờ trả cho người khác thì sao được.
Nhưng Đường Vũ đã nổi giận, Tôn Hiểu Dĩnh cũng hơi sợ, nhiều năm rồi Đường Vũ chưa bao giờ nổi giận với bà ta, cũng chưa từng mắng bà ta, nhưng lần này ánh mắt của ông ta đầy sự tức giận, khiến bà ta cảm thấy sợ.
"Bà không nghe thấy lời tôi nói à?"
Đường Vũ trầm giọng nói, khiến Tôn Hiểu Dĩnh sững sờ, ánh mắt của Đường Vũ như đang ăn thịt người vậy, Tôn Hiểu Dĩnh biết nếu bà ta không đưa thì Đường Vũ sẽ thật sự bỏ bà ta.
Lòng Tôn Hiểu Dĩnh như nhỏ máu, đấy là hơn một triệu đó.
"Tôi... tôi đưa là được chứ gì?"
"Đường Giang Sơn, con nhớ kỹ cho bố, chúng ta có thể nghèo, nhưng không thể mất đi cốt cách, nếu như không có tiền, không trả nổi tiền nhà thì bán căn nhà đi về nông thôn ở, không ai cười con đâu. Còn muốn sống cuộc sống nhà lầu xe hơi, thì phải tự biết nỗ lực, tự biết phấn đấu, bố cho con học đại học, nuôi con nhiều năm như vậy. Người ta cho tiền chung quy vẫn là của người ta, chỉ có tự lực thì mới có địa vị. Sống lưng của đàn ông còn quan trọng hơn mặt mũi".
Đường Vũ mặc dù chẳng được học hành tử tế, nhưng biết làm người thì phải bất khuất, biết tiến biết lùi, biết một người đàn ông nên sống thế nào. Hỏi không đáp, nhưng mỗi câu nói của Đường Vũ đều có nội hàm, rất khí phách.
Tần Lâm khẽ gật đầu, lời Đường Vũ vô cùng hữu dụng với Đường Giang Sơn, lần này ngay cả Tôn Hiểu Dĩnh cũng không dám nói bừa trước mặt ông ta.
Sống lưng của đàn ông quan trọng hơn mặt mũi, câu nói này khiến Tần Lâm cảm thấy rung động, sự nghiêm túc của Đường Vũ khiến mọi người ở đây không dám khinh thường.
Đường Mẫn kiên định nói.
"Không cần đâu anh Hai, chỗ tiền này coi như là em cho anh, nếu như anh muốn cho Giang Sơn thì anh có thể tự quyết định, không cần từ chối, em không có ý gì khác, em biết anh luôn là người cương trực, nhưng những năm này nhà họ Đường bọn em nợ anh quá nhiều. Anh vĩnh viễn là anh Hai của em, năm đó anh chịu biết bao khổ đau cũng là chịu thay cho chị em em, em sẽ vĩnh viễn ghi nhớ".
Đường Vũ phất tay nói.
"Tiểu Mẫn.... haizz, chuyện năm đó đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa, nhiều năm như vậy, anh cũng quen rồi".
Lúc này, điện thoại của Tần Lâm reo lên, là Chúc Linh Linh gọi đến.
Tần Lâm chào tạm biệt mọi người sau đó vội vàng rời đi.
"Cậu Hai, cậu yên tâm dưỡng bệnh, cháu có việc phải đi trước".
Tần Lâm hỏi.
"Xảy ra chuyện gì vậy Linh Linh?”
Giọng Chúc Linh Linh qua điện thoại có vẻ khá sốt ruột.
"Anh mau qua đây đi anh Tiểu Lâm, nhà họ Chúc bọn em lần này xảy ra chuyện rồi".
"Sao vậy?"
Tần Lâm nhíu mày, mặc dù anh chưa hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, nhưng anh có thể đoán được là do Chúc Nhị Bạch gây nên, nếu như không phải bọn họ, bây giờ Linh Linh vẫn còn là lãnh đạo của Y dược Văn Hòa, và cũng không bị nhà họ Chúc đuổi ra khỏi hội đồng quản trị, mất đi quyền lực, trở thành người thường.
Nhà họ Chúc bây giờ trông có vẻ như mặt trời buổi ban trưa, nhưng sau khi được cải cách triệt để thì đã có nhiều lỗ hổng, không có Chúc Linh Linh, công ty hoàn toàn không còn những ngày huy hoàng như trước.
"Một lời khó nói hết, anh cứ qua đây đi đã, bây giờ em không biết nên làm thế nào".
Sau khi Tần Lâm nhận được cuộc điện thoại của Chúc Linh Linh liền vội vàng quay về, lúc này cũng muộn rồi, nhưng Chúc Linh Linh vẫn chưa nghỉ ngơi, vẫn đi lại trong nhà, trên mặt đầy vẻ lo lắng bất an.
Chỉ đến khi Tần Lâm về, Chúc Linh Linh mới yên tâm hơn.
"Cuối cùng anh cũng về rồi".
Chúc Linh Linh nắm lấy tay Tần Lâm.
"Từ từ hẵng nói, xảy ra chuyện gì rồi?"
"Bây giờ nhà họ Chúc định rút ruột Y dược Văn Hòa, lấy tất cả vốn lưu động của của Y dược Văn Hòa đổ vào công ty mẹ của nhà họ Chúc ở tỉnh lỵ, Chúc Thị Y Mỹ. Tối hôm nay bọn họ hành động rồi, làm vậy để cứu công ty mẹ, đẩy Y dược Văn Hòa vào chỗ chết. Một khi Y dược Văn Hòa mất đi nguồn vốn lưu động thì nhất định sẽ rơi vào thế bị động, đối thủ nhiều như vậy, Y dược Văn Hòa bị mất nguồn vốn nhất định sẽ phá sản. Bây giờ Y dược Văn Hòa có giá hơn một tỷ trên thị trường, công ty mẹ cũng không phải đối thủ”.
Chúc Linh Linh sốt ruột nói.
“Nhưng bọn họ bây giờ muốn phân tách Y dược Văn Hòa để cứu lấy công ty mẹ, thế thì không xong rồi! Vốn lưu động của Y dược Văn Hòa hàng trăm triệu, bọn họ định sử dụng hết, để đổ vào công ty mẹ Chúc Thị Y Mỹ, đúng là chuyện vớ vẩn mà”.
“Em đã thầm điều tra rồi, Chúc Thị Y Mỹ căn bản chỉ là một cái vỏ rỗng, nhà họ Chúc đã phá tan cái công ty Chúc Thị Y Mỹ ra từ lâu rồi, hơn nữa tổn thất rất lớn, tất cả mọi người nhà họ Chúc đều ngồi dưng ăn hoang, Chúc Thị Y Mỹ chỉ còn là một cái vỏ rỗng thôi, cho dù là uy tín hay là khả năng phát triển thì đều rất tệ, đây đúng là ném tiền qua cửa sổ mà”.
Mấy ngày nay Chúc Linh Linh không có rảnh, mặc dù cô ấy không phải là chủ tịch của Y dược Văn Hòa nữa nhưng dù sao công ty cũng từng là tâm huyết của cô, nếu như đưa cho người khác như vậy thì Chúc Linh Linh cũng cảm thấy nuối tiếc, hơn nữa cô ấy luôn đặt nhiều kỳ vọng vào Y dược Văn Hòa.
Tần Lâm cười hỏi.
“Thế nên?”
Chúc Linh Linh mất kiên nhẫn nói.
“Vậy nên anh mau giúp em nghĩ cách đi”.
Tần Lâm bó tay hết cách, điềm nhiên nói.
“Hết cách rồi, để bọn họ tự làm đi, để bọn nó chơi nát cái công ty ra rồi, đợi đến khi bọn họ biết lỗi của mình thì sẽ đi tìm em”.
Chúc Linh Linh không vui, bản thân sốt ruột thế này mà anh Tiểu Lâm vẫn bình chân như vại, chẳng quan tâm gì cả.
“Em không có thời gian đùa anh đâu, anh Tiểu Lâm, anh nghiêm túc đi”.
Tần Lâm cười khẩy.
“Bọn họ còn định mang cả phương thuốc Đường Thần số 2 đi đấy, tức là rút hết vốn của công ty đi, khiến Y dược Văn Hòa rơi vào tình cảnh hiểm nghèo, Chúc Thị Y Mỹ định mượn Đường Thần số 2 để nâng công ty lên, vực dậy nhà họ Chúc. Trong mắt bọn họ Y dược Văn Hòa không phải đứa con tinh thần của họ mà là Chúc Thị Y Mỹ. Ông nội cũng đồng ý, còn suýt nữa chuyển hết tài sản trong nhà mình đi, ông Hai nói thế nào liền làm thế đấy”.
“Để bọn họ làm đi, không có em, hợp tác giữa Y dược Văn Hòa và tập đoàn Hiên Viên cũng bị dừng, bọn họ muốn lợi dụng Đường Thần số 2 cũng không dễ đâu, việc xuất nhập khẩu nguyên liệu thuốc cũng là vấn đề. Ở vùng Hoa Đông, tập đoàn Hiên Viên bây giờ đã làm lũng đoạn giới dược liệu rồi, một khi tập đoàn Hiên Viên khống chế cục diện, Chúc Thị Y Mỹ căn bản không lấy được dược liệu đâu. Bây giờ dược liệu cả nước chỉ có vùng Hoa Đông và ba tỉnh Đông Bắc có. Không có gạo thì sao nấu được cơm, có được phương thuốc của Đường Thần số 2 rồi nhưng không sản xuất được thuốc thì sẽ tạo ra sự công kích với thị trường, đến lúc đó thì bọn họ chỉ có nước tự làm tự chịu”.
Chúc Linh Linh lo lắng nói.
“Ý anh là, bọn họ căn bản không mở được thị trường? Kế hoạch sẽ thất bại? Bây giờ cái em lo là, Y dược Văn Hòa sẽ bị đào rỗng, Chúc Thị Y Mỹ cũng sụp đổ, tài sản của hai công ty đều không còn”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT