Đường Giang Sơn tức giận nói, anh ta không ngờ Tần Lâm lại quá đáng như vậy.
"Cái gì? Bắt tôi quỳ xuống? Tần Lâm, anh đừng có mà quá đáng, mặc dù tôi tới cầu xin anh, những đầu gối đàn ông làm bằng vàng đấy".
Tần Lâm nhún vai nói.
"Vậy thì anh cứ chờ mà ngồi tù đi, đào vàng dưới gối ra mà ăn".
Tôn Hiểu Dĩnh nổi giận, khó chịu mà nói.
"Em Hai, em xem, sao cậu ta lại có thể làm như vậy được? Chúng ta là người thân ruột thịt, vậy mà bắt con trai chị quỳ xuống, đây đúng là bắt nạt người khác mà! Đầu gối đàn ông làm bằng vàng đấy, sao có thể bảo quỳ là quỳ được?"
Tần Lâm là cái thá gì chứ? Bà ta quỳ xuống trước Đường Mẫn là vì Đường Mẫn có thể giúp bọn họ, cho bọn họ tiền, bây giờ Tần Lâm chắc gì đã giúp được bọn họ, dựa vào đâu mà con trai bà ta phải quỳ xuống.
Đường Mẫn thở dài, đã là lúc nào rồi mà còn suy xét đến việc này? Lúc trước bọn họ đối xử với Tần Lâm thế nào, chẳng nhẽ bọn họ không biết chắc? Tôi thì đã nhìn thấy hết rồi, Tần Lâm giúp đỡ bọn họ xuất phát từ lòng tốt của thằng bé, bắt Đường Giang Sơn quỳ xuống là đã nể cậu ta lắm rồi.
Lâm Nguyệt Dao cũng không nhìn tiếp được nữa, sắc mặt cô ấy trầm xuống.
"Mấy người lúc trước còn làm khó anh Tiểu Lâm đấy? Mấy người sao có thể kinh tởm đến vậy? Bây giờ biết đầu gối đàn ông làm bằng vàng thì sao còn làm mấy việc đấy? Anh Tiểu Lâm cứu cậu Hai tôi, mấy người chẳng thèm nói lấy một câu cảm ơn, mấy người còn là con người không thế? Cái đồ lòng lang dạ sói, khi cần dùng đến người ta thì cúi đầu nhận lỗi, lúc không cần đến người ta lại hếch lỗ mũi lên trời, vào tù là đáng".
Đôi mẹ con này đúng là sự tồn tại thần kỳ của thế giới.
Tôn Hiểu Dĩnh bị Lâm Nguyệt Dao mắng cho một trận, mặt mũi cũng không còn nữa.
Tôn Hiểu Dĩnh có thể thấy được sự kiên quyết của Tần Lâm, có vẻ như hôm nay không quỳ không được rồi.
Tôn Hiểu Dĩnh mắng.
"Mau quỳ trước anh họ con đi, chỉ cần không vào tù là được, sau này con phải làm người tốt, đối xử tốt với anh họ con".
Do dự một lúc, Đường Giang Sơn biết không thể lấy trứng chọi đá, ai bảo anh ta phải đi cầu xin người ta chứ?
"Được, tôi quỳ, Tần Lâm, xin anh cứu mạng tôi, tôi không muốn ngồi tù, tôi biết tôi sai rồi, chúng ta là họ hàng, anh giúp tôi một lần với".
Đường Giang Sơn đấu tranh nội tâm, vừa muốn có thể diện, vừa không muốn vào tù, nhưng ở đây đâu có thứ đấy.
"Thế còn được, đi cầu xin người ta thì nên có đúng vẻ cầu xin, cậu Hai là trưởng bối của tôi, tôi cứu ông ấy là chuyện đương nhiên, có điều mấy người chẳng thèm cảm ơn tôi lấy một lời. Bây giờ đến cầu xin tôi mà còn kiêu ngạo như vậy, nghĩ Tần Lâm tôi là người hầu của mấy người à? Gọi đến là phải đến hả? Dì Hai thấy mấy người đáng thương, nhưng trong mắt tôi mấy người rất đáng ghét".
Giọng nói của Tần Lâm lạnh như băng, câu nào câu nấy đầy vẻ châm chọc, Tôn Hiểu Dĩnh và Đường Giang Sơn không nói gì, họ đang ở thế yếu, không thể không cúi đầu.
Tôn Hiểu Dĩnh cười nói.
"Vậy bao giờ chúng ta đi hả Tiểu Lâm".
Tần Lâm nói.
"Còn cả bà nữa, bà còn chưa quỳ xuống đâu".
Tôn Hiểu Dĩnh không ngờ Tần Lâm lại bắt bà ta quỳ xuống.
"Tôi... cậu..."
"Tôi là mợ Hai của cậu mà cậu cũng bắt tôi quỳ xuống à?"
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Mợ Hai cái lông ấy, bà không quỳ thì cút, cút sớm đi, tôi cũng không ép bà đâu".
Tôn Hiểu Dĩnh nhìn Đường Mẫn, Đường Mẫn tỏ ra lực bất tòng tâm.
"Tần Lâm, cậu không sợ cậu Hai cậu nổi giận à?"
Tần Lâm cười phá lên.
"Cậu Hai tôi không bị mấy người làm cho tức chết là phúc bảy mươi đời của nhà ông ấy rồi, tôi còn có thể khiến ông ấy tức sao? Đúng là vớ vẩn mà. Ha ha ha".
"Không quỳ thì cút!"
Sắc mặt Tần Lâm đột nhiên thay đổi, nước mắt của Tôn Hiểu Dĩnh lộp bộp rớt xuống.
Tạo nghiệt mà, cũng là bởi vì ban đầu bà ta xem thường Tần Lâm, tìm mọi cách làm nhục anh, bây giờ báo ứng tới rồi, Tôn Hiểu Dĩnh biết, nếu như bản thân không quỳ thì con trai nhất định sẽ phải ngồi tù.
Tôn Hiểu Dĩnh hối hận vô cùng, nhưng vì con trai, bà ta biết bản thân cho dù có bị sỉ nhục thêm thì cũng đáng.
Tần Lâm quát mắng khiến bà ta run rẩy, nếu như không quỳ xuống, kết cục khó có thể tưởng tượng được.
Bộp một tiếng!
Tôn Hiểu Dĩnh và Đường Giang Sơn đều quỳ ngay ngắn trước mặt Tần Lâm. Lúc này, Đường Mẫn cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc đầu bà ấy còn lo lắng Tôn Hiểu Dĩnh sẽ cãi nhau với Tần Lâm, nhưng không ngờ đến cuối Tôn Hiểu Dĩnh lại thỏa hiệp.
Đường Mẫn nói.
"Tiểu Lâm, cháu xem bọn họ đều biết lỗi hết rồi, cháu nể mặt cậu Hai giúp bọn họ một lần đi".
"Ừm, cháu biết rồi dì Hai, dì yên tâm đi".
Tần Lâm cười nói, lúc trước cậu Hai lo lắng cho Đường Giang Sơn, cứ liên tục dặn dò, bảo anh dù gì cũng không được tính toán mà giúp Đường Giang Sơn một lần, Tần Lâm đã đồng ý, trước vị trưởng bối cần cù chăm chỉ, trước giờ chưa từng hạ mình lại có thể khuyên bảo hết nước hết cái với mình như vậy, Tần Lâm không có lý do gì để từ chối.
Điều khiến Tần Lâm tức giận là cậu Hai hiền lành chất phác lại có một cậu con trai không biết điều như vậy, còn cả bà mẹ Tôn Hiểu Dĩnh chiều con trai đến hư nữa, anh ta đúng là cái loại bám váy mẹ, hơn nữa còn chẳng biết hiếu thuận là gì.
Cuối cùng đến khi bị lừa mới tỉnh ngộ, biết chỉ có người thân mới luôn luôn ở bên mình.
Chỉ có đồng ý với cậu Hai, ông ta mới có thể an tâm dưỡng bệnh, nhưng Tần Lâm phải dạy cho đôi mẹ con không biết điều, không biết tốt xấu kia một bài học nhớ đời.
Đường Giang Sơn và Tôn Hiểu Dĩnh ôm lấy nhau khóc lớn, Tần Lâm thì vẫn lạnh lùng, coi như không nghe, cho dù có giúp bọn họ thì cũng chỉ là nể mặt cậu Hai thôi.
Tần Lâm hỏi.
"Dì Hai, mọi chuyện rốt cuộc là sao?"
Đường Mẫn kể lại toàn bộ câu chuyện cho Tần Lâm nghe, Tần Lâm hơi gật đầu, nếu như Băng Nghiên không có lòng tham không đáy thì có lẽ bọn họ sẽ không về tìm mình, nhưng bọn họ quá tham, thậm chí muốn chiếm càng nhiều tiền càng tốt, năm triệu, một khoản lớn như vậy thì ai chịu được chứ.
Tần Lâm nhìn dì Hai nói.
"Cháu biết rồi, chúng ta đi thôi!"
Ánh mắt Tần Lâm lạnh lẽo, nhìn thấy em họ Lâm Nguyệt Dao bị đánh, ánh mắt lập tức lóe lên tia lạnh.
"Mặt em cũng là bị người ta đánh à?"
Lâm Nguyệt Dao bĩu môi, tỏ vẻ tủi thân trông vô cùng đáng thương.
"Ừm, anh Tiểu Lâm, anh phải báo thù cho em".
Đưỡng Mẫn lo lắng nói, sợ Tần Lâm có thể nổi giận mà liều mạng với người ta, như vậy thì bà càng lo lắng hơn.
"Đừng có nói vớ vẩn, Tiểu Lâm, lần này chúng ta đi chỉ cần lấy lại được đoạn băng, giúp Giang Sơn thoát khỏi cảnh tù đầy là được, đừng có gây chuyện đấy".
Tần Lâm gật đầu.
"Yên tâm đi dì Hai, cháu tự biết điều mà".
Đường Giang Sơn và Tôn Hiểu Dĩnh đi cùng Tần Lâm, nhanh nhẹn rời khỏi phòng khám.
Lâm Nguyệt Dao đạp lên ráng chiều, cảm thấy vô cùng hăm hở, thấy khuôn mặt phấn chấn của Tân Lâm, trong chớp mắt, cô lại coi anh thành Tần đại sư.
Trên quảng trường ở tiểu khu, Băng Nghiên và Hách Soái đang tập thể dục, Hách Soái xuất thân là huấn luyện viên thể hình, nên trông khá cao to, thu hút được ánh mắt của mọi người trên quảng trường, thậm chí có mấy cô gái còn tỏ ra ái mộ.
Băng Nghiên liếc nhìn Hách Soái, tên đàn ông cao to lực lưỡng này rõ ràng có sức mê hoặc chí mạng với mấy cô gái kia.
Hách Soái nghiêm túc hỏi, nếu như khiến người ta chạy mất, cuối cùng mất cả chì lẫn chài, một triệu cũng không lấy được thì thiệt quá.
"Có vẻ như mặt trời sắp lặn rồi, Băng Nghiên, em nói xem năm triệu có phải hơi nhiều không?"
Ánh mắt Tần Lâm sắc như dao, nhìn Hách Soái và Băng Nghiên, giọng nói lạnh như băng.
"Yên tâm, năm triệu, một đồng cũng không thiếu, nhưng mấy người cũng phải xuống mồ để lấy được ấy, bởi vì đấy là tiền âm phủ".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT