“Con không phải ngồi tù nữa rồi con trai, sau này nhớ đấy, phải hiếu thảo với cô Hai nghe chưa”.
Tôn Hiểu Dĩnh cười nói, lúc này lại không hề để tâm đến chồng bà ta nữa.
“Nhưng suy cho cùng chuyện này vẫn nên để đàn ông ra mặt mới được, để em đi gọi Lâm Vũ”.
Đường Mẫn nói xong liền nhấc điện thoại gọi cho chồng.
Lâm Vũ nghe xong liền vội vàng chạy tới, dù gì tính mạng con người vẫn quan trọng, đây không phải là trò chơi, mặc dù ông cảm thấy không thoải mái, nhưng dù gì đây cũng là người thân của vợ mình, đó là tiền mà Đường Mẫn thừa kế tất cả từ nhà họ Đường, cho nên Lâm Vũ cũng chẳng thể làm gì được.
“Tiền đã chuẩn bị xong hết cả rồi, chúng ta đi thôi”.
Đường Mẫn đi cùng Đường Giang Sơn và những người khác xuống lầu, sau đó lên xe của Lâm Vũ.
Sau khi đến khu dân cư, Đường Giang Sơn bỗng cảm thấy sợ hãi, toàn thân run bần bật vì nhớ lại cảnh tượng bị Hách Soái đá ra ngoài, tên này đúng là không dễ gì động vào.
“Cốc cốc cốc...”
Lâm Vũ gõ cửa.
“Ai đó?”
Sau khi Băng Nghiên mở cửa, nhìn thấy đám người Lâm Vũ, đột nhiên tỏ ra thích thú.
“Đây chẳng phải là vợ chồng cô Hai sao? Đúng là khách quý, mời vào”.
Lúc này Hách Soái cũng bước ra, hắn mặc một chiếc áo phông, cơ bắp cuồn cuộn, rồi nhìn sắc mặt trắng bệch khô khốc của Đường Giang Sơn.
“Làm gì thế? Nhiều người đến như vậy để đánh nhau à?”
Hách Soái quay đầu lại, nói với vẻ giễu cợt.
“Chúng tôi mang tiền đến, con tiểu yêu tinh, mau xóa video của con trai tôi đi”.
Tôn Hiểu Dĩnh tức giận nói.
“Mắng ai đó, bà đừng tưởng nhiều tuổi là tôi không dám đánh, mấy vết thương trên người con trai bà đều do tôi làm cả, nếu như bà không muốn nằm viện mười ngày nửa tháng thì hãy biết điều một chút”.
Hách Soái nheo mắt cười.
Tôn Hiểu Dĩnh hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào.
“Mắng người không phải là một thói quen tốt, tôi ghét nhất là người khác mắng mình, bây giờ tôi đổi ý rồi, năm triệu, nếu không có năm triệu thì đừng mong lấy đoạn video đó đi”.
Băng Nghiên nhìn sang Hách Soái, nọn họ không ngờ Đường Mẫn lại đến nhanh như vậy, xem ra một triệu là quá ít rồi, đối với người ta mà nói chỉ là mấy cọng lông mà thôi, đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời, nếu lấy ít quá thì sẽ có lỗi với một nhân vật lớn như người ta lắm.
Một khi có năm triệu trong tay thì ít nhất bọn họ cũng sẽ không cần phải lo về tiền bạc trong mấy năm nữa, đương nhiên Băng Nghiên sẽ không thể bỏ qua miêng mồi béo bở thế này được.
Video trong tay là có tất cả, bọn họ nhất định phải đưa tiền, nếu không thì cứ đợi ngồi tù đi.
“Cái gì? Năm triệu! Băng Nghiên, chẳng phải cô nói là một triệu sao, tại sao bây giờ lại tăng giá rồi”.
Đường Giang Sơn trừng mắt nói.
“Bà mẹ chết tiệt của anh mắng tôi kìa, tâm trạng tôi không vui nữa rồi, vậy nên muốn đòi năm triệu, nếu không thì các người đừng mong lấy được video”.
Băng Nghiên châm điếu thuốc rồi nhả ra một vòng khói, cô ta nói một cách bình tĩnh, lúc này sắc mặt của Đường Mẫn và Lâm Vũ đều thay đổi rõ rệt, chẳng phải là đang muốn lừa người khác sao? Rõ ràng đã nói rõ một triệu, nhưng bây giờ lòng tham trỗi dậy đòi đến năm triệu, tự động tăng giá như thế này quả thực vô cùng đáng ghét.
Tôn Hiểu Dĩnh giận đến run cả người, nhưng không dám lên tiếng, bởi vì sợ nói ra sẽ tăng lên thêm bốn triệu mất? Chuyện này cũng vô lý quá rồi đó?
Lâm Vũ biết rõ đây hoàn toàn là một cái cớ, bọn họ chỉ đang tham vọng muốn có nhiều tiền hơn mà thôi, bất kể có làm gì thì bọn họ cũng sẽ tăng giá.
Đường Mẫn vô cùng khó xử, sắc mặt trở nên u ám, vừa mới mở miệng lại đòi hẳn năm triệu?
“Các người quá đáng lắm rồi đó, đã nói rõ rồi, đâu phải muốn tăng là tăng, chúng tôi chỉ có một triệu, hôm nay nhất định cũng sẽ lấy video đi, mấy người đột nhiên đổi ý, thật không có chút đạo lý nào cả”.
Lâm Vũ trầm giọng nói.
“Ông đang nói chuyện đạo lý với tôi sao?”
Hách Soái đấm một phát, làm vỡ cả bàn trà bằng kính cường lực, ngay lúc đó, tim tất cả mọi người đều đột nhiên đập thình thịch.
“Không có năm triệu thì hôm nay đừng mong lấy đoạn video đó đi, đừng trách tôi không nhắc nhở mấy người, các người không còn nhiều thời gian nữa đâu, hôm nay sau khi mặt trời lặn, nếu như không đưa tiền thì tôi chỉ có thể đưa đoạn video này cho cảnh sát. Ngủ với tôi lâu như thế, cho dù có mất đi tuổi trẻ thì cũng không quá chứ?”
Băng Nghiên hất nhẹ cọng tóc, cười khinh nói.
Năm triệu, cô ta đang nhìn thấy năm triệu đang vẫy gọi mình.
“Không thể! Năm triệu là không thể nào”.
Lâm Vũ lạnh lùng nói, với tư cách là một lão làng trong việc kinh doanh thì chiến lược đàm phán vẫn rất rõ ràng, nếu như bây giờ lộ ra thế bị động thì sẽ bị người ta dắt mũi.
“Không có? Nếu như không có thì cứ đợi ngồi tù đi, dù sao thì chí ít chúng tôi cũng chỉ mất ít tiền, nhưng có người còn phải ngồi tù mười năm đấy, lấy mười năm tù đổi năm triệu cũng đáng đó”.
Hách Soái cười nói.
“Không có, chỉ có một triệu! Nhiều hơn một đồng cũng không, các người có thể lựa không đi báo cảnh sát, nhưng cũng đừng mong lấy được đồng nào”.
Lâm Vũ nói một cách chắc nịch.
Lúc này Hách Soái và Băng Nghiên liền quay sang nhìn nhau, không ngờ đối phương lại kiên quyết như thế, trong lòng có hơi dao động, nếu như bọn họ không đồng ý thì có lẽ một đồng cũng không có.
“Mẹ, con không muốn ngồi tù”.
Đường Giang Sơn sợ hãi quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt nói.
“Không được, con trai chị không thể ngồi tù, bao nhiêu tiền cũng được, chị xin đấy cô Hai, em rể, hai người mau đưa tiền cho bọn họ đi, coi như là chị mượn năm triệu, chị cầu xin đấy”.
Tôn Hiểu Dĩnh quỳ xuống dưới chân Lâm Vũ và Đường Mẫn.
Hách Soái bỗng lộ ra nụ cười nhạt, xem ra thì năm triệu chắc chắn nắm trong tay rồi, chủ yếu đều do bà già kia thôi, bọn họ căn bản không cần hỏi thì bà già đó đã giúp giải quyết mọi việc.
Lâm Vũ và Đường Mẫn tái mét, lúc này lại ăn nói lung tung cái gì đó.
Lâm Nguyệt Dao đứng sau quan sát, cô hận không thể tát chết hai mẹ con bọn họ, hai người bị ngu à? Lúc này rồi mà vẫn muốn tự mình quyết định, người ta đã lung lay rồi mà còn gậy ông đập lưng ông, bây giờ lại khiến cho người ta có chỗ dựa nên không sợ gì rồi đó.
“Chị.. haizz”.
Lâm Vũ thở dài một tiếng, càng thêm tức giận.
“Năm triệu, sao các người không đi ăn cướp luôn đi”.
Lâm Vũ tức giận nói, Tôn Hiểu Dĩnh và Đường Giang Sơn này quả thật thành chuyện thì ít mà hỏng việc thì nhiều.
“Tôi không quan tâm, các người tự mình xem đi, nếu không có tiền thì xin mời về cho, đi kiếm tiền, hoặc là... tìm luật sư, xem xem có thể giảm nhẹ hình phạt không, nhưng tình tiết nghiêm trọng như thế này thì mười năm là ít nhất rồi đấy, có khi cũng khó tránh khỏi mười lăm năm đấy chứ. Ha ha ha”.
Hách Soái liền cười lớn.
“Các người đang tống tiền người khác đó, một triệu là hết mức của chúng tôi rồi, nếu như không biết điều thì bây giờ chúng tôi sẽ đi báo cảnh sát, mấy người cũng chẳng có lợi lộc gì đâu”.
Lâm Nguyệt Dao tức giận quát.
“Được thôi, bây giờ các người đi báo cảnh sát đi, mau cút khỏi đây cho tôi!”
Hách Soái tát thẳng vào mặt Lâm Nguyệt Dao, tay đấm chân đá vào Lâm Vũ và những người khác, đuổi tất cả ra ngoài.
“Làm sao bây giờ? Chúng ta mau chóng kiếm tiền đi em rể, con trai chị không thể ngồi tù được”.
Tôn Hiểu Dĩnh run rẩy nói, bị Hách Soái đá nên bây giờ mông của bà ta vẫn còn đau.
“Con trai chị ngồi tù thì liên quan gì đến em? Hai người có não không hả? Ăn nói lung tung kiểu gì vậy, chị lớn như vậy rồi mà vẫn còn để em dạy sao? Còn cháu giống hệt như mấy đứa nhóc ba tuổi vậy, mẹ cháu không hiểu chuyện thì cháu cũng vậy sao? Học hành bao nhiêu đều vứt đi hết rồi à? Đường Giang Sơn, cháu thật sự làm cho chú thất vọng quá”.
Lâm Vũ tức giận mắng Đường Giang Sơn và Tôn Hiểu Dĩnh một trận, ngay cả vợ con vì bọn họ mà phải chịu ức hiếp, đã vậy còn muốn ông kiếm tiền để trả, kiếm cái vẹo gì chứ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT