"Tần Lâm, anh đừng làm loạn nữa, đây là bệnh viện, với chút y thuật gà mờ của anh, căn bản không chữa nổi đâu, bây giờ cậu Hai đang trong cảnh thập tử nhất sinh, bệnh tình nguy hiểm, nhỡ may xảy ra chuyện gì, anh gánh nổi trách nhiệm không?"
Lâm Nguyệt Dao trầm giọng nói, nhíu chặt mày, một mặt là vì năng lực của Tần Lâm có hạn, một mặt là nghĩ cho anh. Có thể nói, nhỡ may cậu Hai chết, Tôn Hiểu Dĩnh và Đường Giang Sơn sao có thể bỏ qua cho anh, hơn nữa anh chắc gì đã chữa được.
Lâm Nguyệt Dao cũng là lo thay cho Tần Lâm, khu vực quan trọng của bệnh viện không phải là nơi có thể tự tiện đi vào, đặc biệt là phòng cấp cứu. Anh muốn làm loạn cái gì? Anh nghĩ mình là ai, cho dù anh có là bác sĩ của bệnh viện mà không phải là bác sĩ cấp cứu thì cũng không thể tự tiện đi vào, ngay cả cô cũng không thể.
"Đúng vậy, Tiểu Lâm, cháu đừng làm bừa, hay là chờ bác sĩ xem kết quả thế nào rồi hẵng nói".
Đường Mẫn có cùng suy nghĩ với Lâm Nguyệt Dao, Tôn Hiểu Dĩnh là hạng người gì, ai mà chẳng biết? Chỉ sợ nhỡ may có chuyện gì. Tần Lâm đương nhiên là lo lắng muốn cứu người thân, nhưng trình độ của anh chắc chắn không bằng bác sĩ chữa chính.
Tần Lâm cười nói.
"Cháu có thể thử xem sao".
Lâm Nguyệt Dao càng nói càng kích động, bởi vì Tần Lâm thực sự không biết điều. Cô đang cứu anh, chẳng nhẽ anh không biết à? Không có bản lĩnh mà cứ đòi xông lên, chữa bệnh cứu người có phải trò đùa đâu!
"Thử xem sao? Anh nghĩ đây là nhà mình à? Anh nói thử là thử à? Tần Lâm, anh đừng có không biết tốt xấu, đây là bệnh viện! Là khu vực quan trọng của bệnh viện, không cho phép tự tiện ra vào, cho dù có là người nhà bệnh nhân thì cũng chỉ có thể chờ bên ngoài thôi! Y thuật của anh chữa mấy bệnh cảm cúm lặt vặt còn được, anh nghĩ anh chữa khỏi được bệnh của cậu Hai à?"
"Không có bản lĩnh thì đừng có làm bừa, nhỡ may người bệnh bị sao, gặp phải sự cố y tế, không chỉ anh mà ngay cả bệnh viện cũng phải chịu trách nhiệm cùng, hơn nữa anh căn bản không được phép vào phòng cấp cứu. Anh đừng ở đây tự làm mình mất mặt nữa!"
Lâm Nguyệt Dao hận không thể tống cổ Tần Lâm đi, tên này sao thích gây chuyện thế nhỉ?
Y tá thầm vui, Tần đại sư mà ra tay thì chắc chắn không có sai sót gì.
"Được, anh đi với tôi".
Y tá vội vàng dẫn Tần Lâm vào phòng cấp cứu.
Lâm Nguyệt Dao lập tức sững sờ, cảm thấy mình đang bị vả mấy cái vào mặt. Bản thân vừa nãy nói một đống như thế, bây giờ hoàn toàn trở thành trò cười. Cái gì mà khu vực quan trọng phòng cấp cứu chứ, không được phép tùy tiện đi vào, hình như mấy lời này chỉ là để nói cho mình cô nghe thôi vậy, anh hoàn toàn coi thường bệnh viện, cứ vậy mà đi vào trong.
Càng buồn cười hơn là, y tá lại dẫn anh vào trong, vớ vẩn, đúng là vớ vẩn mà! Bây giờ y tá phòng cấp cứu đều thiếu chuyên nghiệp như vậy à?
Lâm Nguyệt Dao nói.
"Ê, y tá, anh ta không được phép đi vào, đây là khu vực quan trọng, là phòng cấp cứu".
Y tá đáp lại.
"Đây là khu vực quan trọng của bệnh viện, xin đừng làm ồ!"
Y tá trợn mắt nhìn Lâm Nguyệt Dao khiến cô giận phát điên, a a a! Tôi mới là bác sĩ của bệnh viện đấy! Tôi còn cần cô dạy tôi à?
Lâm Nguyệt Dao không ngờ Tần Lâm lại có thể nghênh ngang đi vào trong như vậy, đúng là không thể tin nổi!
Tôi nhất định phải tố cáo cô y tá này, loại y tá gì thế này không biết?
Tần Lâm là người ngoài, sao có thể tùy tiện đi vào phòng cấp cứu của bệnh viện như thế, quy định đâu hết rồi.
Mình còn là bác sĩ của bệnh viện, muốn đi vào xem tình hình còn bị từ chối, Tần Lâm có bản lĩnh gì mà có thể đi vào chứ
Tần Lâm nói nhỏ bên tai y tá, hai người liền đi thẳng vào phòng cấp cứu.
"Cô ấy là em họ tôi, đừng bảo cô ấy tôi là Tần đại sư, nếu như có người hỏi thì cứ bảo tôi là đồ đệ của Tần đại sư".
Tần Lâm quay đầu nhìn Lâm Nguyệt Dao, còn mỉm cười, Lâm Nguyệt Dao tức đến mức méo cả miệng.
"Thật là, anh làm loạn gì vậy, bố tôi mà gặp chuyện gì thì tôi liều mạng với anh!"
Đường Giang Sơn tuyên bố hùng hồn, có điều bây giờ anh ta cũng là bệnh nhân nghiêm trọng. Đừng nói đến Tần Lâm, ngay cả Lâm Nguyệt Dao cũng chỉ cần một cước là khiến anh ta ngã dập đầu.
"Đợi đấy đi, mẹ muốn xem xem cậu ta bị đuổi ra ngoài thế nào. Chuyện này cậu ta không dây nổi đâu".
Tôn Hiểu Dĩnh nhìn con trai, mặt đầy vẻ không cam lòng, đã chuẩn bị sẵn một bài để giáo huấn Tần Lâm rồi, không biết trời cao đất dày, yếu còn ra gió.
Lâm Nguyệt Dao tức giận nói, anh đúng là loại không biết điều mà.
"Mẹ, mẹ xem xem Tần Lâm đúng là không biết tốt xấu gì cả".
Đường Mẫn an ủi bản thân, cũng là an ủi mọi người.
"Được rồi, dù sao cũng đi vào rồi, con đừng có ở đây càu nhàu nữa, biết đâu anh Tiểu Lâm của con có thể chữa khỏi cho cậu Hai con thì sao?"
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Nguyệt Dao càng ngày càng vội, phòng cấp cứu vẫn không có tin tức gì, cô ấy lo lắng vô cùng.
Sự cố y tế! Người thân qua đời!
Hai hình ảnh này cứ đan xen không ngừng trong đầu cô.
Nhìn thấy y tá đi ra khỏi phòng cấp cứu, Lâm Nguyệt Dao liền tiến lên chất vấn.
"Tại sao cô lại cho anh ta đi vào, cô có biết làm vậy là trái với quy định không?"
vào cả".
Y tá nói xong liền quay người đi lấy dụng cụ y tế.
"Anh ấy là đồ đệ của Tần đại sư, tôi chẳng có lý do gì để không cho anh ấy
Lâm Nguyệt Dao ngẩn người, chợt gào lên giận dữ.
Cái tên Tần Lâm này đúng là liều mà! Đây chẳng phải là đập đi bảng hiệu của Tần đại sư sao, còn giả danh lừa bịp?
Anh xằng bậy quá, nếu như Tần đại sư biết thì nhất định sẽ nổi giận.
Quan trọng nhất, bây giờ còn không biết tình huống của cậu Hai thế nào, nếu như Tần Lâm thực sự làm hỏng mọi chuyện thì Tần đại sư sẽ bị người ta lên án.
Điều này Tần Lâm đương nhiên là biết, nhưng không ai biết bây giờ tình hình trong phòng cấp cứu như thế nào rồi.
"Tần Lâm, anh mà làm hỏng danh tiếng của Tần đại sư, tôi không tha cho anh đâu".
Lâm Nguyệt Dao biết mình nói gì thì cũng đã muộn rồi, Tần Lâm mang theo cái danh Tần đại sư đi khám bệnh, nếu như xảy ra chuyện thì anh chỉ là tên vô danh, ai biết anh là ai? Nhưng ai mà danh tiếng của Tần đại sư sẽ bị tổn hại!
Tên này đúng là ích kỷ, chẳng nhẽ anh không biết hậu quả của việc mình làm sao? Nhỡ may xảy ra chuyện gì, thất bại thảm hại, không chỉ mình bị phạt mà Tần đại sư cũng mất uy tín, dù có lo lắng, muốn chữa cho cậu mình, nhưng cũng đâu thể chữa bừa được.
ngôn tình hayY tá mặc dù sai, nhưng lỗi lầm dẫu sao cũng là của anh, ích kỷ, chỉ nghĩ đến mình, Tần đại sư mà biết thì thể nào cũng nổi giận.
Tuổi trẻ ngông cuồng, tự cao tự đại!
Trong mắt Lâm Nguyệt Dao, Tần Lâm vốn có chút hảo cảm, nhưng bây giờ cũng bay hết sạch rồi, chỉ cần là chuyện liên quan đến Tần đại sư, Lâm Nguyệt Dao sẽ vô cùng quan tâm.
Tần Lâm! Anh đừng có kéo tôi xuống nước cùng đấy, đến lúc đó, anh đừng có trách tôi không khách khí, danh tiếng của Tần đại sư không phải thứ để anh hủy hoại đâu.
Lâm Nguyệt Dao nói với mẹ.
"Tên khốn này dùng danh nghĩa là học trò của Tần đại sư để đi vào trong, mẹ xem có tức không?"
Đường Mẫn nói.
"Nó chẳng qua chỉ nhất thời lo lắng thôi, sự việc nghiêm trọng nên tùy cơ ứng biến, con đừng trách nó, dù sao nó cũng là anh họ con".
Lúc này đương nhiên không ai muốn Tần Lâm gây chuyện gì cho Đường Vũ. Cuối cùng hai người đều đi ra ngoài mới là kết cục đẹp nhất.
Trên thực tế, Đường Mẫn lo lắng không kém gì con gái mình. Dù là anh Hai hay là Tần Lâm thì đều là người thân ruột thịt của mình, ai xảy ra chuyện thì bà ấy đều không thể bàng quan đứng xem được. Bây giờ chỉ có thể cầu mong Tần Lâm có thể chữa khỏi cho anh Hai thôi, hai người đều có thể bình yên vô sự là tốt nhất.
Lúc này, cuối cùng cũng có người đi ra từ phòng cấp cứu!