Băng Nghiên mỉm cười đầy khinh bỉ, khịt mũi coi thường loại người như Đường Giang Sơn, loại người này thực sự nghĩ cô ta sẽ ở bên anh ta đấy à, còn quỳ xuống, trước kia Băng Nghiên không ngờ tên Đường Giang Sơn này lại thú vị thế.

Đường Giang Sơn mặt đầy lửa giận, ánh mắt đầy bi thương, tại sai? Tại sao em lại phản bội anh?

Đường Giang Sơn không dám tin, nhưng sự thật thì đã vậy, cảnh trước mắt đã không còn gì có thể hoài nghi được nữa. Băng Nghiên ngoại tình, hơn nữa còn đem đàn ông về nhà, bây giờ còn muốn đuổi anh ta đi!

Mặc dù bản thân rất yêu thương quan tâm đến cô ta, thậm chí thiếu chút nữa còn móc tim ra cho cô ta, nhưng Băng Nghiên vẫn không hài lòng, hoặc có thể nói, ngay từ đầu cô ta đã không thích anh ta rồi, tất cả chỉ là một cái bẫy!

Đồ lừa đảo! Đúng là đồ lừa đảo!

Đường Giang Sơn đột nhiên nhớ tới lời Tần Lâm nói, chẳng nhẽ Băng Nghiên không mang thai?

Đường Giang Sơn nghiến răng nghiến lợi nói.

"Băng Nghiên, rốt cuộc em có mang thai không?"

"Tôi không mang thai, chẳng nhẽ anh không thấy à? Rác rưởi, cái loại yếu sinh lý như anh sao khiến bà đây mang thai được? Đúng là nực cười, anh không xứng với tôi đâu, ha ha ha".

Trong lời lẽ của Băng Nghiên tràn lập sự khinh bỉ và coi thường, lúc này, trái tim Đường Giang Sơn không ngừng run rẩy, anh ta chưa từng bị sỉ nhục như vậy bao giờ!

Điều này khiến anh ta xấu hổ đến mức không chốn dung thân, nhục nhã như bị cởi trần cởi truồng, hơn nữa còn ở trước mặt người đàn ông khác mà bị lừa gạt tình cảm, lừa cả tiền của anh ta nữa. Bây giờ một triệu ba trăm nghìn đều ở hết trong tay cô ta. Đường Giang Sơn không có đồng nào, lương mỗi tháng đều giao cho Băng Nghiên hết.

Đường Giang Sơn trước nay chưa từng chịu đựng nỗi xấu hổ nào như vậy, điều này đối với anh ta là sự hủy hoại nhân cách!

Đường Giang Sơn biết, cuộc tình của mình với Băng Nghiên đã hết rồi, nỗ lực của anh, tình yêu của anh đã trở thành trò hề. Trong mắt Băng Nghiên, tất cả đều không đáng một đồng.

"Có vẻ như, chung quy vẫn là do tôi mù quáng".

Đường Giang Sơn cười khổ nói, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng, hồn bay phách lạc, anh ta không ngờ khi mình vui vẻ về nhà, điều đón chờ anh ta lại là thứ này. Vợ ngoại tình, tặng anh cặp sừng to đùng, hơn nữa còn đuổi anh ta ra khỏi nhà, chuyện này đúng là buồn cười mà!

Tối qua còn vui vẻ bên nhau, nhưng từ khi anh ta trở về, mọi mơ ước tươi đẹp về tương lai đều sụp đổ.

Đường Giang Sơn vô cùng đau lòng, nhưng lúc này, anh ta phải cố gắng dành lại những gì đã mất!

Đường Giang Sơn tức giận gầm lên.

"Con tiện nhân! Trả tiền cho tôi, rồi cút khỏi nhà tôi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa, còn cả anh nữa, cút cho tôi!"

Hách Soái tóm lấy cổ áo Đường Giang Sơn, xách anh ta lên như con gà con.

"Thằng ngu, mày nói chuyện với ai thế? Nào, nói lại lần nữa đi!"

Sắc mặt Đường Giang Sơn thay đổi, giương nanh múa vuốt, vùng vẫy, nhưng dù thế nào cũng không chạm vào được Hách Soái, chỉ rước thêm sự tức giận vào người thôi.

Lúc này Băng Nghiên cười khẩy một tiếng, lấy ra sổ đỏ từ trong ngăn kéo.

Băng Nghiên khinh bỉ nói.

"Nhìn rõ chưa, sổ đỏ đứng tên tôi, Băng Nghiên! Chẳng liên quan gì đến Đường Giang Sơn anh cả, bây giờ anh hài lòng chưa? Chết tâm chưa? Còn không mau cút!"

Đường Giang Sơn nổi giận, kinh ngạc không thôi, không thể tin được, nhà của mình lại biến thành của Băng Nghiên?

"Không thể nào... sao có thể thế được... sao có thể thế được..."

"Nhất định là do cô nhân lúc tôi ngủ, trộm lấy dấu vân tay của tôi, sau đó chuyển tên căn nhà qua tên cô! Băng Nghiên, cô đúng là con điếm, cô là tên lừa đảo, đồ khốn nạn!"

Đường Giang Sơn gào ầm lên, anh ta không dám tin vào sự thật, càng không muốn tin.

Đường Giang Sơn cảm thấy nhân sinh của mình sụp đổ.

"Có giỏi thì thả tôi xuống!"

Hách Soái thả Đường Giang Sơn xuống, trợn mắt nhìn anh ta.

"Được được được, tao sẽ thỏa mãn mày".

"Bốp..."

Hách Soái tát Đường Giang Sơn một phát khiến anh ta quay tròn, mặt hằn vệt máu.

"Mắng ai là tiện nhân hả? Mẹ kiếp, nể mày mày không chịu đúng không? Người phụ nữ của ông đây mà mày cũng dám động vào? Dám động vào cô ấy, còn dám quang quác cái miệng, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ.

Đường Giang Sơn không ngờ Hách Soái thực sự xuống tay, cái tát này khiến anh ta vẹo cả cằm.

"Mẹ kiếp! Tao liều với mày!"

Đường Giang Sơn cũng nổi giận, mất vợ rồi, mất nhà rồi, tiền cũng không còn, bây giờ mình trở thành một kẻ cô độc, chẳng còn hi vọng gì nữa.

Tay Đường Giang Sơn nắm thành quyền, vung ra, đập về phía Hách Soái, có điều cơ thể Hách Soái đâu phải thứ Đường Giang Sơn sánh bằng. Thân cao mét chín, nặng hơn trăm cân, với Đường Giang Sơn mà nói, thì gã chính là một ngọn núi lớn.

Hách Soái liên tiếp tung ra ba cú, đánh đến mức Đường Giang Sơn phải tìm răng dưới đất, mặt mày be bét máu, toàn thân trên dưới không ngừng run rẩy, gãy ba cái xương sườn, Đường Giang Sơn mặt tái mét, Hách Soái đánh ác quá, hơn nữa còn quá mạnh, cơ thể bé nhỏ của anh ta sao chịu nổi.

Đường Giang Sơn bị Hách Soái đánh mà mặt sưng thành cái đầu heo, lúc này, Đường Giang Sơn cũng hết sức để nổi giận rồi.

Hách Soái lại đạp thêm một cái, Đường Giang Sơn căn bản không chịu nổi.

"Còn to mồm nữa không? Cút đi!"

Hách Soái gầm lên, khiến Đường Giang Sơn sợ đến mức run lẩy bẩy.

Băng Nghiên cầm cuộn băng trong tay, huơ huơ trước mặt Đường Giang Sơn.

"Từ từ, Đường Giang Sơn, anh mà đi như vậy thì tôi phí công ngủ với anh rồi! Cơ thể ngọc ngà của bà đây không phải thứ mà anh muốn ngủ là ngủ đâu, ha ha ha. Bây giờ trong tay tôi có đoạn video, ghi lại cảnh chúng ta chơi trò cưỡng dâm! Tôi quay lại hết, đêm hôm ấy, anh cũng mạnh bạo phết, ha ha ha! Bây giờ, anh không đưa tôi một triệu thì đừng hòng lấy lại được đoạn video. Đương nhiên, trong vòng một ngày, nếu anh không đưa cho tôi một triệu, tôi sẽ đưa video cho luật sư, sau đó tố cáo anh tội hiếp dâm, mười năm ăn cơm tù, thế mới ác".

Đường Giang Sơn hoảng sợ, quệt mồm nói, nước mắt lộp bộp rơi.

"Tôi không có tiền... tiền của tôi cho cô hết rồi còn gì..."

Hách Soái khinh bỉ nói.

"Nhìn bộ dạng mày kìa, như đàn bà ấy".

Băng Nghiên khịt mũi.

"Không có tiền? Không có tiền cũng dễ xử mà, tìm cô Hai của anh đi, nhà cô Hai nhiều tiền, năm trăm tám trăm nghìn cũng chỉ như mớ tiền lẻ thôi, một bữa cơm đã tốn mấy trăm nghìn rồi, còn bảo với tôi không không có tiền sao? Nếu như anh không có tiền, bà đây còn lâu mới ở bên anh!"

"Có điều đừng quên, anh chỉ có một ngày thôi. Nếu ngày mai trước khi mặt trời lặn, anh không chuyển cho tôi một triệu thì cứ chờ mà ngồi tù đi, mười năm đấy, biết đâu lại có niềm vui bất ngờ!"

Băng Nghiên cười nói, nhưng trong mắt Đường Giang Sơn lại như ác quỷ, đúng là ác mộng mà!

Đường Giang Sơn có nằm mơ cũng không ngờ, bản thân lại bị Băng Nghiên chơi một vố, hơn nữa còn bắt anh ta đưa một triệu, nhưng nếu như không đưa thì bản thân đi đời, chỉ có nước ngồi tù.

Đường Giang Sơn sợ hãi thất kinh, tuyệt vọng vô cùng.

"Đừng, đừng giao đoạn video cho cảnh sát".

Đường Giang Sơn nhớ đến bản thân trải qua đêm đó như thế nào với Băng Nghiên, bọn họ muốn chơi cái gì đó kích thích, nên chơi trò giả vờ hiếp dâm, cuối cùng không ngờ lại bị Băng Nghiên quay lại, trở thành chứng cứ hủy diệt đời anh ta.

Đường Giang Sơn cảm thấy tuyệt vọng cùng sợ hãi, không thể tưởng tượng đến cảnh mình lại ngồi đằng sau song sắt...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play