Đúng là đồ không biết điều, phụ lòng tốt của người khác!
Tần Lâm cười lạnh, đây đúng là câu nói chuẩn xác nhất để miêu tả về Đường Giang Sơn.
Trong ánh mắt Băng Nghiên có chút hoảng hốt, Tần Lâm biết chắc rằng bản thân không nhìn nhầm, người đang mang thai ăn nhiều hải sản như vậy mà lại không có chút phản ứng nào sao? Hơn nữa nhìn khuôn mặt cũng có thể nhận ra, trước đây sư phụ từng dạy anh 'Định tưởng thuật', nhìn khuôn mặt, lời nói và phong thái là có thể đoán ra được người này có đang bị bệnh hay không, có đang mang thai hay không.
Nhưng đến Lâm Nguyệt Dao cũng không tin, trên đời này có thần y lợi hại như vậy sao? Bắt mạch bằng sợi tơ đã là một phương pháp khám bệnh đỉnh cao rồi, với y thuật phương Tây, nếu không quan sát, phân tích tỉ mỉ thì không thể phát hiện ra bệnh tình, đối với Đông y cũng phải dùng bắt mạch làm phương pháp chuẩn để khám bệnh.
Không bắt mạch mà có thể kết luận tình trạng bệnh nhân thì là một điều không thể.
Tần Lâm nói vậy thật sự không hợp tình hợp lý, cho dù là Tần đại sư cũng không dám nói như vậy? Nhưng không thể so sánh y thuật của Tần Lâm với Tần đại sư được.
"Tôi chịu trách nhiệm về lời nói của mình, không biết cô có đồng ý để tôi bắt mạch cho cô không?"
Tần Lâm cười nói.
"Tôi có giấy xét nghiệm của bệnh viện, cậu còn muốn như thế nào nữa? Chồng ơi, cậu ta dám vu khống em, hu hu hu, em không muốn sống nữa".
Băng Nghiên ấm ức dậm chân, khuôn mặt đáng thương, lao vào lòng Đường Giang Sơn.
"Tần Lâm, anh đừng có quá đáng, anh có biết anh đang sỉ nhục vợ tương lai của tôi không hả, cô ấy là em dâu tương lai của anh đấy, anh có còn nhân tính không hả?"
Đường Giang Sơn không kiềm được nỗi tức giận, lạnh lùng nhìn Tần Lâm.
"Cô Hai, em xem tên nhóc này có ngang ngược không chứ, muốn gây sự với nhà tôi phải không, ghen tỵ Giang Sơn nhà chúng tôi hạnh phúc, gia đình yên ấm đúng không? Bây giờ cậu không có người yêu chứ gì? Người như cậu ai thèm lấy chứ, hừ hừ".
"Nói thẳng ra thì Tần Lâm chỉ đang nói bóng gió thôi, nói Băng Nghiên không mang thai nhưng thật ra là muốn nói chúng tôi bắt nạt cô Hai, không phải vậy chứ cô Hai".
Tôn Hiểu Dĩnh liên tục công kích Tần Lâm, liến thoắng không ngừng nghỉ, muốn chứng minh Tần Lâm đang vu khống Băng Nghiên.
"Anh Tiểu Lâm, anh đừng nói bậy đấy nhé, em thấy Băng Nghiên sẽ không lừa dối chúng ta đâu, y thuật gà mờ như anh đừng có khoác lác, ha ha ha".
Lâm Nguyệt Dao cười nói.
"Tiểu Lâm, dì biết cháu có lòng tốt, nhưng cháu không cần phải lo, dì tin hai đứa nó sẽ sống tốt thôi".
Đường Mẫn nhìn Tần Lâm một cái, việc đã đến nước này, không có thêm rắc rối gì là tốt lắm rồi, để hai người bọn họ sống tốt là được rồi, Tần Lâm chẩn đoán bằng mắt Băng Nghiên không mang thai, bà lại có chút không tin.
"Nếu dì Hai đã nói vậy thì cháu cũng không nói nhiều nữa, mong là mọi người sẽ không hối hận".
Tần Lâm cười rồi nhìn về phía Đường Giang Sơn, nếu không vì cậu Hai thì anh cũng chẳng quan tâm chuyện của Tôn Hiểu Dĩnh và Đường Giang Sơn.
"Có một số người không ăn được nho nên chê nho chua đấy, cậu xem anh họ cậu kìa, bây giờ cũng coi như là có sự nghiệp, có nhà, có vợ, có con, ha ha ha, đây là cuộc sống hạnh phúc mà bao nhiêu người mơ ước đấy, thật đáng tiếc, cậu vẫn cô đơn, mở có cái phòng khám mà lên mặt kinh quá đấy".
Tôn Hiểu Dĩnh khinh thường nói, trong mắt bà ta Tần Lâm là một kẻ nhỏ mọn, thấy bọn họ hạnh phúc thì nổi lòng ghen tỵ, nhưng Tần Lâm không phải họ Đường, muốn phá cũng không phá nổi đâu.
Tần Lâm cười thản nhiên, dù sao cũng đang ở nhà dì Hai, cũng phải nể chủ nhà chứ, nên anh cũng chẳng thèm nói, có phải mang thai giả, lừa kết hôn hay không sẽ sớm biết thôi.
"Nếu đã như vậy thì nhà tôi về trước đây cô Hai, sau này có thời gian sẽ đến thăm cô sau nhé".
Băng Nghiên rưng rưng nước mắt, liếc Đường Giang Sơn, vẻ mặt có chút không cam lòng, lời nói của Tần Lâm khiến Băng Nghiên cứ canh cánh trong lòng.
"Được rồi, dù gì thì bây giờ Băng Nghiên cũng đang mang thai, mọi người về sớm nghỉ ngơi đi".
Đường Mẫn cười rồi nói, Băng Nghiên vừa khóc, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt đứa bé.
"Vậy nhà chị về trước đây, cô Hai, có thời gian chị lại đến thăm em nhé".
Tôn Hiểu Dĩnh chẳng thèm để ý đến Tần Lâm, kéo tay Đường Mẫn nói, tỏ vẻ rất thân thiết.
"Được rồi, để em tiễn hai người về".
Đường Mẫn nói.
Tôn Hiểu Dĩnh cùng cả nhà vui vẻ xuống dưới lầu, Tần Lâm cũng chào dì Hai rồi ra về.
"Cô chú cứ về trước đi, cháu đã gọi xe cho mọi người về quê rồi".
Băng Nghiên đứng bên đường nói.
"Trời tối rồi, đêm nay không về nữa, dì và chú nghĩ sẽ ở chỗ hai đứa tạm một đêm, ngày mai sáng rồi về".
Tôn Hiểu Dĩnh cười nói, bà ta cũng muốn sống thử nhà trong thành phố một hôm xem có cảm giác gì.
"Nhà bọn cháu nhỏ lắm, hơn nữa còn bừa bộn nữa, chưa kịp dọn dẹp, hai người ở lại sẽ hơi chật chội đó".
Băng Nghiên nói.
"Nhưng muộn như thế này rồi".
Nụ cười của Tôn Hiểu Dĩnh dần biến mất, trên mặt viết chữ chần chừ to đùng.
"Cứ để bố mẹ anh ở đây một đêm đi".
Đường Giang Sơn chần chừ nói.
"Vậy chúng ta phải ở đâu đây, phòng thì nhỏ lại chất đầy đồ, em ra quán net, ra gầm cầu ngủ nhé, ba người cứ vào đấy mà ở, dù gì cũng chẳng phải nhà của em".
Vành mắt Băng Nghiên đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.
"Hai chúng ta về đi, dù gì tôi cũng không quen ở nhà trên thành phố, ha ha, ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn".
Đường Vũ gượng cười, thấy con trai khó xử, ông ta cũng không đành lòng ở lại đây?
"Được rồi, con dâu chúng ta suy nghĩ chu đáo quá, còn gọi cả xe cơ mà, ha ha ha".
Tôn Hiểu Dĩnh cười ha ha nói, nhìn Băng Nghiên nhưng Băng Nghiên chẳng thèm nhìn bà ta còn tỏ vẻ mặt chán ghét, vô thức lùi về phía sau.
Đường Giang Sơn biến sắc, nhưng trước mặt Băng Nghiên anh ta không có chút địa vị gì.
"Em đi trước đây, anh có đi không? Không đi thì ở lại với bố mẹ anh nhé, em gọi xe, chắc cũng sắp đến rồi".
Băng Nghiên nhìn Đường Giang Sơn.
"Thế con đi trước đây bố mẹ, bố mẹ nhớ chú ý an toàn nhé".
Đường Giang Sơn nói với Đường Vũ và Tôn Hiểu Dĩnh một câu rồi vội vàng đuổi theo Băng Nghiên.
Trong gió rét, khuôn mặt của Tôn Hiểu Dĩnh trở nên tủi nhục, nước mắt giàn dụa.
"Chúng ta tiết kiệm nửa đời người mua cho con căn nhà mà không được ở lấy một ngày, huhuhu, tôi không can tâm, con trai lấy vợ rồi quên mẹ, con trai tôi sao lại trở nên như vậy chứ".
Tôn Hiểu Dĩnh lau nước mắt nói, cho dù bà ta có lợi hại như thế nào thì trước mặt con dâu cũng không là gì cả, cho dù con dâu có tỏ vẻ lạnh lùng thì Đường Giang Sơn cũng sẽ không nói một lời.
"Khóc cái gì mà khóc, chỉ cần con trai vui, hạnh phúc là được, hai lão già chúng ta ăn gì chẳng được, ở đâu cũng không thoải mái bằng nhà của chúng ta đâu".
Đường Vũ nhếch mép cười, ánh mắt dịu dàng, an ủi vợ, trong lòng có chút đau khổ, nhưng không ai biết.
Có điều Đường Vũ rất rõ ràng, không muốn trở thành gánh nặng của con trai, mặc dù trong lòng chua xót nhưng vẫn thích ở nhà dưới quê hơn, đó mới là chốn về của người già như ông ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT