Một nhóm khoảng hai mươi công an mặc đồng phục bao vây Tần Lâm và Vương Vân Cương lại.
"Ai là Vương Vân Cương?"
Vương Vân Cương kiêu ngạo nói, ngẩng cao đầu, bước đi nhàn nhã.
"Là tôi!"
"Vương thiếu gia có mặt mũi thật, không ngờ lại quen biết cả công an".
"Anh đùa à, người ta là thiếu gia của tập đoàn Đông Thăng đấy, tập đoàn Đông Thăng mà anh không biết à? Nó là doanh nghiệp hàng đầu thành phố Đông Hải đấy, Vương Đại Hải là người có chức có quyền của thành phố này đó".
"Kinh thật, ngay cả cơ quan chức năng cũng vào cuộc để chống lưng cho Vương đại thiếu gia".
"Nhà họ Chúc đúng là tìm được một anh rể hiền rồi".
"Ha ha ha, Y dược Văn Hòa nhất định sẽ lên một tầng cao mới, thực lực thế này đúng là có mặt mũi thật".
Mọi người xung quanh không ngừng khen Vương Vân Cương, Chúc Tiểu Nguyệt đứng bên cười không khép nổi miệng, đúng là phú nhị đại thực sự mà, người thực sự có quyền lực, có máu mặt. Nhà họ Vương có thể điều động cả công an đến, giỏi thật.
Chúc Nhị Bạch và Chúc Tam Đao nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc, bây giờ có vẻ như chàng rể hiền này đúng là ván đã đóng thuyền rồi, có năng lực thật, nhà họ Vương ở Đông Hải cũng là gia tộc thâm căn cố đế, nhà họ Chúc sau này nhất định sẽ được nhờ, đến lúc đó nhà họ Chúc lo gì không phất lên như diều gặp gió?
Miệng Chúc Minh cười đến mức sắp méo, sau này không chỉ bố ông ta Chúc Tam Đao mà ngay cả bác Hai Chúc Nhị Bạch cũng sẽ đề cao bọn họ, chắc cũng phải suy tính, con rể của mình là thiếu gia tập đoàn Đông Thăng, bây giờ một cái Y dược Văn Hòa nhỏ bé đã chẳng là gì với ông ta rồi.
Đây là gì chứ? Đây là may mắn, đây là số trời đã định!
Chúc Minh cười ha ha nói.
"Đại Dũng, Vương Vân, thấy chưa, mấy người tìm con rể phải soi kỹ đấy, nếu không không biết sẽ tìm được thứ gì đâu, ha ha ha. Giống như bạn trai của Tiểu Nguyệt của chúng ta mới là tiêu chuẩn, có thể gả được vào họ Vương, cả đời anh có thể yên tâm rồi".
Mũi Vương Vân sắp vẹo rồi, bà ấy nhìn Tần Lâm, càng nhìn càng tức, Tần Lâm so với Vương Vân Cương đúng là khác biệt một trời một vực, người như thế này mà dám lên mặt với Vương thiếu gia sao? Cậu ta lấy đâu ra nhiều dũng khí đến thế?
Nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của đám Chúc Minh, Vương Vân tức mà không đánh được, chẳng phải chỉ là tìm con rể thôi sao, để tôi chống mắt lên xem mấy người đắc ý đến đâu, được lợi như vậy nhưng không tốn công lấy lòng người ta chắc.
Vương Vân lạnh lùng hừ một tiếng, Chúc Minh và Chúc Tam Cô đều thấy, bọn họ hớn hở, bây giờ cuối cùng cũng đến lúc bọn họ vực dậy ở nhà họ Chúc rồi, lúc trước Chúc Linh Linh chỉ thiếu nước đạp anh em họ xuống bùn thôi, bây giờ trở mình thành chủ nhân, Vương Vân tức đến mức đầu bốc khói, anh em bọn họ chuẩn bị mua pháo để đốt chúc mừng rồi.
Thân phận của Chúc Minh cũng lên như diều gặp gió ở nhà họ Chúc, có con rể tốt Vương Vân Cương, sau này nhà họ Chúc chẳng phải là sân chơi của ông ta sao?
Thân phận, địa vị của Vương Vân Cương có vẻ như lợi hại hơn bọn họ tưởng tượng nhiều, bây giờ tất cả công an đều đang bao vây Tần Lâm lại, lần này Tần Lâm chắc chắn sợ đến mức tè ra quần rồi.
Chúc Linh Linh vô cùng sốt ruột, nhiều công an đang bao vây Tần Lâm lại như vậy, chẳng nhẽ bọn họ muốn vu oan giáng họa cho Tần Lâm à?
"Anh Tiểu Lâm, phải làm thế nào bây giờ".
Nghĩ đến đây, Chúc Linh Linh càng lo hơn, vội vàng nắm chặt lấy tay anh không chịu buông.
Vương Vân Cương vừa nhận điện thoại liền hung hăng nói.
"Alo, bố à, người bố phái đến đến rồi, bố xem thu thập anh ta thế nào".
"Mẹ kiếp! Tên nhãi, mày đắc tội ai mày có biết không? Mau quỳ xuống xin lỗi người đó, nếu người đó không tha thứ cho mày thì nhà họ Vương chết chắc. Giá cổ phiếu trượt dốc, ngân hàng đòi nợ, cổ đông rút vốn, tòa án gửi trát hầu tòa, mẹ kiếp, bây giờ chắc tao chết mất. Vương Vân Cương, mẹ kiếp mày đắc tội ai rồi, bây giờ mau quỳ xuống dập đầu cho tao, nếu không tao chặt chân mày, tập đoàn Đông Thăng của chúng ta tiêu đời rồi".
Vương Vân Cương vốn đang tuyên bố rất hùng hồn, nhưng bây giờ nghe thấy tiếng chửi mắng của bố, sao có thể thế được?
Tần Lâm?
Chẳng nhẽ là anh? Bởi vì một cú điện thoại của anh mà cả tập đoàn Đông Thăng bị cô lập bốn phía, chẳng nhẽ là do mình Tần Lâm đ*o diễn tất cả?
Vương Vân Cương thầm nghĩ chết chắc rồi, trong ánh mắt của Tần Lâm vẫn tràn đầy tự tin, ung dung, anh nhìn anh ta, Vương Vân Cương giống như một tên hề khoác lác trước mặt mọi người, bây giờ quỳ xuống? Tôi phải quỳ xuống trước anh sao?
Vừa nãy đã quỳ một lần rồi, vừa mới chém gió bây giờ lại quỳ xuống thì nhục mặt lắm.
Nhưng bây giờ không quỳ thì phải làm thế nào? Lời bố nói khiến cho anh ta cảm thấy tuyệt vọng, tập đoàn Đông Thăng thực sự tiêu đời rồi sao? Cổ phiếu tụt dốc, ngân hàng siết nợ, cổ đông rút vốn, tòa án gửi trát, mấy thứ này đều là thật sao? Bố anh ta bây giờ chật vật lắm rồi, chứ càng đừng nói đến anh ta, không có bố, không có nhà họ Vương, anh ta chỉ là một con chó mất nhà mà thôi.
Chúc Tiểu Nguyệt cười nói.
"Anh Cương, sao vậy? Chú nói sao".
Vương Vân Cương nhìn Chúc Tiểu Nguyệt, ánh mắt đầy sự tức giận và phẫn nộ, đều tại cô! Đều tại con phò như cô, nếu không vì cô thì tôi đâu thành ra như thế?
Tập đoàn Đông Thăng xong đời rồi, bố cũng sắp phải ra tòa, cổ phiếu tụt dốc, cổ đông rút vốn, tất cả đều do cô ta ban tặng.
"Con tiện nhân này, mày cút cho tao!"
Vương Vân Cương tát một phát lên mặt cô ta, cô ta bị tát mà sững sờ, nhà họ Chúc thấy vậy cũng sững sờ, chuyện gì thế này? Tại sao anh ta lại đánh Chúc Tiểu Nguyệt? Chúc Tiểu Nguyệt là bạn gái của anh ta mà.
"Mẹ kiếp!"
Vương Vân Cương liên tục đạp mấy phát, khiến cho mũi Chúc Tiểu Nguyệt chảy máu.
"Vương thiếu gia, cậu cậu cậu... sao cậu lại đánh người?"
Chúc Minh thấp thỏm hỏi, nhưng không dám lật mặt với Vương Vân Cương, rụt rè đi đến sau Chúc Tiểu Nguyệt.
Nhưng Vương Vân Cương căn bản không quan tâm, anh ta xoay người quỳ xuống trước mặt Tần Lâm, lúc này tất cả mọi người đều sững sờ, bầu không khí trong đại sảnh như đọng lại.
Chuyện gì vậy? Sao Vương thiếu gia lại quỳ xuống?
Chuyện vớ vẩn gì thế này? Tần Lâm là loại nào chứ, sao lại có thể khiến cho Vương thiếu gia năm lần bảy lượt quỳ xuống như vậy, chẳng nhẽ Tần Lâm thực sự giả vờ à? Chẳng nhẽ anh mới là phú nhị đại thực sự?
Chúc Nhị Bạch híp mắt, tâm tư xoay chuyển, Vương Vân Cương đầu tiên đánh Chúc Tiểu Nguyệt bây giờ lại quỳ xuống trước Tần Lâm. Điều này khiến người ta không hiểu nổi.
"Anh Tần, xin anh tha cho em, tha cho em một mạng, sau này em không dám tái phạm nữa".
"Em dập đầu với anh, anh Tần! Cầu xin anh đấy!"
"Bộp bộp bộp!"
Vương Vân Cương liên tục dập đầu đến mức máu me be bét, dập liên tục hai mươi mấy lần, nhưng Tần Lâm vẫn không động đậy, những người ở đây đều sững người, Vương thiếu gia bị ma nhập à?
Chúc Linh Linh mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh Tiểu Lâm mới thực là boss đứng sau màn sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT