“Sao có thể? Anh Tần là ân nhân cứu mạng của chúng ta mà”.

“Đúng thế, anh Tần vì cứu chúng ta mà đã suýt nữa bị vùi trong huyệt mộ, sao cậu lại nói anh Tần như vậy?”

“Đúng thế, lớp trưởng, cậu không thể đổ oan cho anh Lâm được, có gì cậu nói thẳng ra đi”.

Tất cả mọi người đều mong chờ, sắc mặt Trương Thiên Trạch nghiêm trọng, dáng đứng thẳng tắp uy nghiêm, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tần Lâm.

“Bởi vì rõ ràng Tần Lâm biết thứ hôm qua chúng ta uống không phải là canh bối mẫu cây thùa, nhưng anh ta lại không nói cho chúng ta, lý do vì sao? Còn không phải là vì ham muốn ích kỷ của bản thân sao? Rõ ràng anh ta biết đó là thuốc độc vẫn để chúng ta uống, hơn nữa còn không hề can ngăn, lẽ nào mọi người không thấy kỳ lạ à?”

Trương Thiên Trạch trầm giọng nói.

“Không phải chứ? Thật hay giả vậy? Lẽ nào anh Tần biết canh bối mẫu cây thùa hôm qua là thuốc độc?”

“Đúng thế, vậy sao anh ấy không nói cho chúng ta biết chứ?”

Có người vô cùng tức giận, thở hổn hển, rõ ràng biết là thuốc độc nhưng vẫn để bọn họ uống? Đó không phải là muốn âm thầm hại người à?

Nghĩ đến đây, mọi người lại nảy ra một cảm giác chống đối mạnh mẽ với Tần Lâm, nếu chuyện này là thật, vậy hình tượng cao lớn của anh trong lòng bọn họ liền hoàn toàn sụp đổ.

Lâm Nguyệt Dao cũng mông lung nhìn Tần Lâm, ánh mắt vô cùng phức tạp, lẽ nào anh Tần thật sự biết sao?

“Tần Lâm, trước mặt mọi người ở đây, anh nói rõ ràng đi, rốt cuộc anh có biết hay không? Có biết cây thùa đó vốn dĩ là cỏ Khúc Ma chứ không phải cây thùa thật sự!”

Trương Thiên Trạch thấp giọng, chỉ tay về phía Tần Lâm với ánh mắt phẫn nộ.

“Biết thì thế nào, mà không biết thì thế nào?”

Tần Lâm lạnh lùng nói.

“Ha ha ha, mọi người nghe thấy chứ? Rõ ràng anh ta biết đó không phải cây thùa mà là cỏ Khúc Ma, nhưng vẫn để chúng ta uống. Đây không phải hại người thì là gì? Đây chính là muốn khiến mọi người chết đi mà? Tần Lâm, anh tự hỏi lại mình đi, lương tâm của anh bị chó tha rồi à? Rốt cuộc chúng tôi đã đắc tội gì với anh mà anh lại muốn hại chúng tôi như vậy?”

Trương Thiên Trạch từng câu từng chữ đâm thẳng vào Tần Lâm, ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn đấu đến cùng với Tần Lâm.

Còn Tần Lâm rõ ràng biết là cỏ Khúc Ma, nhưng không nói với bọn họ, ai hiểu được đây là dụng ý gì chứ?

“Tần Lâm, vì sao anh làm như vậy, rốt cuộc chúng tôi đã đắc tội với anh chỗ nào? Trương Thiên Trạch tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện hạ lưu bỉ ổi như vậy, tôi cũng sẽ không đi làm những chuyện hãm hại người khác, có phải anh có âm mưu, ý đồ gì không?”

Trương Thiên Trạch nhếch môi, lời nói tràn ngập sự chế giễu, lần này anh ta nhất định phải dìm Tần Lâm triệt để, bản thân anh ta sắp thành một con gấu chó rồi, nếu không nhanh chóng tẩy trắng thì không biết sẽ bị bao nhiêu người cười nhạo. Hơn nữa, Trương Thiên Trạch biết rõ, chắc chắn Tần Lâm có mục đích.

Trương Thiên Trạch từng bước dồn ép Tần Lâm, mỗi câu mỗi chữ đều đầy tính xâm lược. Suy cho cùng là muốn bức bách Tần Lâm nói ra, hơn nữa quả thực anh ta có lý do chính đáng. Như vậy cũng khơi dậy cơn tức của mọi người. Đó không phải hại người thì là gì? Thậm chí có khuynh hướng giết người, kẻ lòng dạ khó lường mới là điều đáng sợ nhất, lẽ nào Tần Lâm đã sớm có âm mưu từ trước?

Mặc dù rất nhiều người không tin, nhưng Tần Lâm không có phủ nhận. Lời của Trương Thiên Trạch gây áp lực không nhỏ cho Tần Lâm, im lặng tức là đồng ý. Bỗng chốc, tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh được nữa.

Vì sao lại như vậy?

Anh Tiểu Lâm, rốt cuộc vì sao anh lại muốn như vậy?

Trên mặt Lâm Nguyệt Dao tràn đầy sự bất lực, trong lòng vô cùng đau buồn, lời của Tần Lâm không khác gì thừa nhận. Anh thật sự biết đó là cỏ Khúc Ma chứ không phải cây thùa, nhưng anh lại không nói cho ai biết, đây không phải hại người thì là gì?

“Tần Lâm, anh nói đi? Vì sao, vì sao anh lại muốn hại chúng tôi?”

“Đúng thế, rốt cuộc chúng tôi đã đắc tội với anh chỗ nào?”

“Tần Lâm, anh mau nói đi, có phải anh muốn giết hết chúng tôi không?”

“Có câu nói, biết người biết mặt không biết lòng, xem ra chúng ta đã bị anh ta lừa rồi”.

“Sao lại như vậy được chứ, chúng ta đều là lần đầu tiên gặp nhau, nếu không phải vì anh ta là anh họ của Lâm Nguyệt Dao thì sẽ không hề quen anh ta”.

“Nguyệt Dao, cậu nói đi, rốt cuộc là thế nào?”

Đến lúc này, ngay cả Lâm Nguyệt Dao cũng không thể tránh khỏi tai họa, bị tất cả mọi người chửi bới.

Trong mắt bọn họ, Tần Lâm là người muốn hãm hại bọn họ, đây là điều quan trọng nhất.

Mọi người đều không thể lơ là vấn đề liên quan đến an toàn tính mạng.

“Rõ ràng là cậu nấu canh, mà giờ lại đổ hết trách nhiệm lên người anh Tần, như vậy không hay đâu. Cho dù anh Tần có lỗi thì cậu cũng khó thoát khỏi trách nhiệm. Cậu học hành không đến nơi đến trốn, nhầm cả Khúc Ma thành cây thùa, cậu cũng không thể thoát khỏi liên quan”.

Mặc dù trong lòng Lâm Nguyệt Dao rất tức giận, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn Trương Thiên Trạch hất nước bẩn lên người anh Tần. ngôn tình hoàn

“Lời cậu ấy nói hình như cũng hơi có lý, dù sao thì canh cũng do cậu nấu, lớp trưởng, cậu cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên người Tần Lâm được”.

“Lẽ nào lớp trưởng cũng muốn hãm hại chúng ta?”

Lâm Nguyệt Dao nói nhỏ.

“Hừ, Lâm Nguyệt Dao, cậu đừng ngậm máu phun người, cậu có biết mình đang nói gì, làm gì không? Hiện giờ cậu đang bao che cho Tần Lâm, mục đích của anh ta là muôn hãm hại chúng ta, mà cậu còn tưởng anh ta là ân nhân cứu mạng à? Nếu không phải vì anh ta là anh họ cậu thì sao tôi có thể để anh ta đi cùng chứ? Chuyện này cậu cũng không thoát khỏi liên quan đâu”.

Sắc mặt Trương Thiên Trạch sa sầm lại.

“Nói cách khác, cho dù tôi nhìn nhầm thì bản thân tôi cũng đã uống nó rồi mà? Tôi vốn dĩ có lòng tốt, muốn dạy mọi người sắc thuốc, cho mọi người được uống canh bối mẫu câu thùa, tôi không cần thiết phải hại cả bản thân, đúng không? Tôi không phải cố ý, nhưng nếu ban đầu Tần Lâm nói cho mọi người, thì dù canh đã nấu xong thì mọi người cũng có thể không uống mà? Nhưng anh ta rõ ràng biết trong canh có độc mà không nói cho mọi người, đó không phải cố ý khiến mọi người uống thuốc độc thì là gì? Lòng dạ độc ác như vậy khiến mọi người không dám nịnh nọt, ha ha”.

Lời của Trương Thiên Trạch một lần nữa lấy được ủng hộ của mọi người.

“Đúng thế, lời của lớp trưởng cũng có lý, Tần Lâm, vì sao anh không nói cho chúng tôi biết? Vì sao?”

“Nếu anh nói cho chúng tôi biết thì chúng tôi sẽ không uống mà?”

“Nếu chúng tôi thật sự xảy ra chuyện gì, lẽ nào anh không day dứt lương tâm à? Tôi không giết người, nhưng người lại vì tôi mà chết, tôi sẽ cảm thấy tội lỗi cả đời”.

“Đúng thế, anh cũng độc ác quá đấy Tần Lâm, anh đang cố ý giết người, may mà cỏ Khúc Ma không gây chết người, nếu không, anh chính là hung thủ giết người”.

Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, Tần Lâm cười khổ lắc đầu, đây chính là cái gọi là bản tính con người sao? Anh vừa mới cứu bọn họ, quay đi một cái, bọn họ liền bắt đầu oán trách anh? Lấy oán báo ân à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play