‘Vương Miễn’ gầm lên, giọng khàn đặc, nhưng vẫn có thể phân biệt được là anh ta đang muốn đòi nợ từ Tần Lâm.
Tần Lâm đã giết vợ anh ta, cũng chính là quỷ hồn lúc nãy, vậy nên anh ta mới điên cuồng như vậy, muốn đuổi cùng giết tận Tần Lâm.
“Còn là một đôi nữa sao, xem ra Vương Miễn và Lý Lạc Lạc đều rơi xuống huyệt mộ này, tuyệt đối không phải tự nhiên”.
Tần Lâm vừa đánh vừa lùi, ‘Vương Miễn’ này thực sự quá mạnh, anh ta căn bản không hề cảm thấy đau chút nào, luôn liều mạng để đấu với Tần Lâm, anh ta dùng trăm phương nghìn cách chỉ để làm cho Tần Lâm cảm thấy đau đớn mà thôi.
Hai người đánh nhau hồi lâu, toàn tung ra những nắm đấm chí mạng đủ để tiễn người ta xuống Hoàng Tuyền, dù sao Tần Lâm cũng là người bằng xương bằng thịt, còn ‘Vương Miễn’ này cứ điên cuồng lao về phía anh, hai người lại tiếp tục đánh không ngừng nghỉ.
Lúc ra quyền, Tần Lâm lại tỏ ra thái độ xem thường cái chết, mỗi cú đấm đều đánh lên người ‘Vương Miễn’, nhưng Vương Miễn vẫn không ngừng lao về phía trước, không hề có dấu hiệu dừng lại nghỉ ngơi.
“Xem ra là phải dùng Quỷ môn thập tam châm rồi”.
Tần Lâm thầm nghĩ nếu không có Quỷ môn thập tam châm thì tuyệt đối không thể nào khống chế thứ tà ma này được, những đòn công kích của anh chỉ có thể làm cho anh ta lùi lại mà thôi, bất phân thắng bại, đương nhiên Tần Lâm sẽ là người ở thế bất lợi, chỉ cần bên kia tiếp tục làm anh tiêu hao sức lực thì coi như không còn cơ hội nữa.
Trận quyết chiến này, người thắng sẽ là anh hùng!
Tần Lâm không chỉ chiến đấu cho mỗi mình anh, mà còn gánh trên vai hơn hai mươi mạng người, anh không thể thua được, bởi vì anh thua không nổi.
Tần Lâm bắt đầu tăng tốc, ánh mắt không ngừng nóng lên, vô cùng chuẩn xác, vừa đánh vừa dùng châm đâm vào người ‘Vương Miễn’.
Mỗi một châm đều vô cùng chính xác, không chệch một li, Quỷ môn thập tam châm nhất định phải phong tỏa ở cả mười ba huyệt đạo sinh tử thì mới có thể tiêu diệt được tà ma trong cơ thể, mười ba huyệt đạo mới phong tử được oan hồn, cũng như có thể tiêu diệt được một cách triệt để.
Sinh tử có mười ba huyệt đạo lớn, mỗi một huyệt đạo đều có thể trở thành nơi để bọn chúng thoát ra, nếu như để hồn rời khỏi cơ thể thì Tần Lâm cũng không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.
Quỷ môn thập tam châm là bí mật bất truyền của thầy tướng số, đương nhiên sẽ có sự thần bí của riêng nó.
Từ xưa đến nay, bảo vật đã từng bị cho là thất lạc lại một lần nữa xuất hiện trên thế gian, Tần Lâm sẽ tuyệt đối không để Quỷ môn thập tam châm biến mất trong tay mình.
Một châm lên, một châm xuống, một châm cứu người, một châm trừ yêu!
Ánh mắt Tần Lâm trở nên sắc bén, mỗi động tác đều là chí mạng, khí lực của anh thật sự đáng sợ, đặc biệt sau khi khai thông mấy kinh mạch thì anh đã không còn là tay mơ nữa, lúc này đã có thể so được với tu vi trăm năm của sư phụ, nếu như không có thực lực như thế thì chắc sư phụ cũng đã không nhận anh làm đệ tử chân truyền rồi.
Hình bóng của Tần Lâm ngày càng nhanh, anh chỉ có một mục đích duy nhất, đó là phong ấn mười ba huyệt sinh tử của Vương Miễn, lúc đó mới có thể tiêu diệt được linh hồn trong cơ thể anh ta, phương pháp dùng kim bạc phong ấn huyệt như thế này thật sự khiến cho oan hồn không sao tránh được.
Tần Lâm liền tiếp cận, sát khí đằng đằng, mỗi một châm đều vô cùng chuẩn xác, cuối cùng vẫn là hai cây kim bạc trên huyệt thái dương, đó là điều quan trọng nhất, Tần Lâm bước cao trên không trung, hai tay cầm kim bạc đâm thẳng vào huyệt thái dương của Vương Miễn, ngay lúc đó bỗng có một tiếng hét vang lên liên hồi, như xé toạc không khí, vùng vẫy đến mức đẩy Tần Lâm bay phắt ra ngoài, khiến anh té nhào trên mặt đất, phải mất một lúc mới định hình lại được.
Tiếng thét kinh khủng khiến cho người ta nghẹt thở, vong hồn cũng bắt đầu bốc khói, ánh mắt của Tần Lâm vẫn không hề tỏ ra cảm xúc gì, cuối cùng anh ngã nhào xuống đất.
‘Vương Miễn’ cũng té xuống, mọi người liền bắt đầu trở nên kích động, Tần Lâm đúng là không phụ lòng mong đợi của bọn họ.
Ngay khi tiếng thét kinh khủng biến mất, mọi người liền thở phào nhẹ nhõm, huyệt mộ quỷ dị này luôn khiến cho người khác bất an, căn bản không dám làm gì sơ suất.
Tần Lâm há hốc mồm, sắc mặt có hơi trắng bệch, nhưng ông trời thật không phụ lòng người, cuối cùng cũng tiêu diệt được hai thứ tà yêu kia, cứu sống được Lý Lạc Lạc và Vương Miễn, coi như cũng hạnh phúc rồi.
Không một ai biết rằng Tần Lâm đã tiêu hao biết bao sức lực cho trận chiến vừa rồi, nếu như là Tần Lâm lúc trước thì dường như đã không còn hy vọng gì, chắc chắn đều sẽ bị chôn sống.
Tần Lâm không khỏi cảm kích, xem ra người mà anh mang ơn cả đời chính là sư phụ của mình, nếu như không có lời kêu gọi của sư phụ thì anh đã không thể đả thông ba đường kinh mạch được, và không chừng mọi người cũng đã chết trong oán giận ở nơi đây.
“Anh Tiểu Lâm thắng rồi, chúng ta được cứu rồi, ha ha ha”.
Tống Song Nhi kích động nhảy cẫng lên, la hét om sòm, cảm thấy như mình là người sống sót vậy, bây giờ đối với bọn họ mà nói thì đây lại là một trải nghiệm đau khổ, suýt chút nữa đã chết cả lũ rồi, cũng may là Tần Lâm dũng cảm, ai lại không thích có bạn trai như vậy chứ? Không chỉ có mỗi Tống Song Nhi, mà bây giờ ánh mắt của các cô gái khi nhìn Tần Lâm cũng bắt đầu phát sáng, đúng là cực phẩm, là hình mẫy lý tưởng của anh hùng.
“Anh Tần lợi hại ghê, đây mới là cực phẩm thật sự”.
“Đúng vậy, sau này tôi nhất định sẽ gả cho người đàn ông giống anh Tần”.
“Anh Tần đúng là hình tượng idol trong lòng tôi, là người tình trong mộng, mấy người đừng giành với tôi, he he he”.
“Hứ! Các người thật không biết xấu hổ, anh Tần là của tôi”.
Không còn phải giằng co sống chết nữa nên đám người này lại bắt đầu bu vào Tần Lâm, bị nhiều phụ nữ vây quanh như vậy khiến cho anh không khỏi nổi da gà.
Phong thái anh hùng của Tần Lâm trong mắt mọi người đều trông rất hào hoa, ai lại không muốn sà vào lòng một người đàn ông như thế chứ? Ai cũng muốn ôm gái đẹp vào lòng, còn nhìn thấy trai đẹp, phụ nữ cũng trở thành kẻ lưu manh.
Nhìn thấy ánh mắt ‘xâm lăng’ của những cô gái xung quanh, Lâm Nguyệt Dao không khỏi nhíu mày, có hơi ghen, Tần Lâm là anh họ của cô kia mà, tại sao đám người này lại không biết xấu hổ như thế? Cô hận không thể đoán được lòng của Tần Lâm, đám người này thật không biết thân biết phận, đặc biệt là Tống Song Nhi, cô ta vẫn luôn mặt dày như vậy!
“Anh Tiểu Lâm, mau xem Vương Miễn đi”.
Lâm Nguyệt Dao lo lắng nói.
Tần Lâm nhìn thấy vết thương của Vương Miễn nặng hơn Lý Lạc Lạc rất nhiều, lại còn có vết thương trước đây, cộng thêm việc tổn hại về tinh thần, vậy nên anh ta đã rơi vào trạng thái sốc nửa người.
“Không sao, tạm thời không chết được, nhưng chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt”.
Tần Lâm trầm giọng nói với vẻ nghiêm túc.
“Được, chúng em đều nghe anh cả, anh Tiểu Lâm, anh nói thế nào tụi em sẽ làm theo như vậy!”
Tống Song Nhi liền nắm lấy cánh tay Tần Lâm, vẻ mặt hí hửng nói, cứ như thể Tần Lâm đã là vật sở hữu của cô ta vậy.
“Tống Song Nhi, cậu tránh xa anh Tiểu Lâm một chút, đừng có ở đây làm người khác mất mặt có được không?”
Lâm Nguyệt Dao lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, Tống Song Nhi, cậu có thể đừng ích kỉ như vậy được không, anh Tiểu Lâm đều là của mọi người mà, đâu phải của mỗi mình cậu”.
Có người lại nói.
“Các cậu có gì để tranh với tớ chứ? Anh Tiểu Lâm là người của tớ, tớ nguyện vào sinh ra tử với anh ấy, các cậu có dám không?”
Tống Song Nhi ưỡn ngực ngẩng cao đầu, vẻ mặt tỏ ra đầy kiêu ngạo.
“Tống Song Nhi, cậu...”
“Cậu cái gì mà cậu? Ngưỡng mộ, ghen tị, hay hận? Đều không có tác dụng đâu, anh Tiểu Lâm nhất định phải là của tớ”.
“Cậu... đằng sau có người....”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT