“Anh ở trong mắt em kém vậy sao, em còn kiếm cho anh một cô tổ tông thì em mới vui à?”
Tần Lâm đảo mắt.
Đoàn người cùng nhau đến núi Võ Miếu, tất cả nam nữ thanh niên đều như ngựa hoang xổng chuồng, cuộc sống hối hả của thành thị quá áp lực với họ, còn ở đây có núi non xanh biếc khiến ai nấy đều cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.
“Đây là trời xanh sao? Không ngờ ở núi Võ Miếu lại có thể thấy được phong cảnh như thế”.
“Tôi tìm thấy hai cây trúc đá này”.
“Chắc đây là rồng quỳ nhỉ? Đúng không học trưởng Thiên Trạch”.
Có không ít người thỉnh giáo Trương Thiên Trạch, Trương Thiên Trạch ra vẻ điềm tĩnh giải thích cho mọi người, đối với bọn họ mà nói, vào rừng tìm thuốc chỉ là trong suy nghĩ mà thôi, có mấy cô gái nhìn trúng Trương Thiên Trạch, vừa tài giỏi lại có gia thế tốt, thật đúng là hiếm thấy, bây giờ ở chốn phồn hoa đô thị thì có bao nhiêu người có thể bản lĩnh giống Trương Thiên Trạch được đây?
Phụ nữ giỏi không bằng gả cho người giỏi, vậy nên đã có rất nhiều người tâng bốc để có thể tiếp cận Trương Thiên Trạch.
Nhưng đối với Trương Thiên Trạch mà nói, anh ta muốn có một người vợ ít nhất cũng phải giống Tống Song Nhi hoặc Lâm Nguyệt Dao. Còn những người hâm mộ bình thường này thì anh ta chẳng cần quan tâm đến làm gì.
Ở bên kia, Tống Song Nhi không ngừng tiếp cận Tần Lâm, cứ một chốc lại tìm đến vài dược liệu, sau đó chạy sang hỏi anh, thật ra cô ta cũng biết khá nhiều, chỉ là đang muốn tìm cớ để nói chuyện với Tần Lâm mà thôi.
Cho dù Tần Lâm không thừa nhận, nhưng chắc chắn Tống Song Nhi sẽ không bỏ qua đối phương, anh chỉ đang ngại, không muốn nói nhiều mà thôi, nhất định cô ta phải tự chủ động, bây giờ đàn ông thực sự quá kém cỏi rồi. Nhưng Tống Song Nhi biết rằng, một khi cô ta gả cho nhà giàu thì chắc chắn sẽ thành bà chủ nhỏ, phú nhị đại như Tần Lâm không thể nào so với người ngoài được, cô ta nhất định phải tranh thủ thời cơ để ra tay, nếu không thì sẽ có người hớt tay trên mất?
Tần Lâm đang muốn cho cô ta một cơ hội, nên cô ta phải ráng nắm lấy nó, nếu không thì sao Tần Lâm lại đến đây chứ? Dựa vào gì mà Lâm Nguyệt Dao lại tạo cơ hội cho cô ta, thiên thời địa lợi nhân hòa, Tống Song Nhi tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng này được.
“Anh Tiểu Lâm, anh xem đây là dược liệu gì? Em chưa từng thấy bao giờ”.
Lâm Nguyệt Dao hỏi Tần Lâm, dù gì anh cũng là bác sĩ Đông y, mà đa số bọn họ đều là bác sĩ Tây y, vậy nên căn bản không am hiểu về dược liệu, hoặc không quen với chúng, và đây cũng chính là lý do.
“Đây là cây thùa sao? Nguyệt Dao, em may mắn thật đấy, cây thùa này không rẻ đâu, cây to như vậy chắc cũng bán được hơn mười nghìn đấy. Tác dụng quan trọng nhất của cây thùa này chính là khiến tinh thần sảng khoái, thanh nhiệt và giải độc, hơn nữa còn giúp người ta giải tỏa mệt mỏi, có thể coi đây là một trong những dược liệu quý, căn bản không thể dễ dàng tìm thấy được”.
Lời của Tần Lâm làm cho Trương Thiên Trạch chủ động chạy qua, anh ta vẫn luôn nhắm vào Lâm Nguyệt Dao, chỉ cần Lâm Nguyệt Dao có động tĩnh gì thì tuyệt đối anh ta sẽ không bỏ qua.
Cơ hội tốt như vậy, sao lại không thể hiện một chút chứ?
“Cây thùa sao? Tôi đã nghe nói qua, đó là sự thật, cây thùa này được nhắc đến trong ‘Thương hàn tạp bệnh luận’, nó được sử dụng để nấu canh, hơn nữa còn rất có lợi cho sức khỏe, nó có thể giúp phục hồi tinh thần và bồi bổ cơ thể. Hay là chúng ta nấu canh uống nhé?”
Có người đề nghị lấy cây thùa ra để nấu canh.
“Vậy nấu đi, dù gì thì mọi người cũng cùng nhau tìm được, tớ cũng không thể độc chiếm”.
Lâm Nguyệt Dao cười nói, cho dù có thể bán với giá mười nghìn, nhưng cô cũng chẳng hề để tâm chút nào.
||||| Truyện đề cử:
Cô Vợ Trẻ Con |||||
“Để tôi nấu canh bối mẫu cây thùa cho mọi người, để lấy lại tinh thần và khôi phục sức lực”.
Trương Thiên Trạch vỗ ngực, tự tin nói.
“Tốt quá, bây giờ mọi người đều đã mệt cả rồi, mau lên nhé, ha ha ha”.
“Đúng vậy, đi cả ngày trời, chân cũng tê hết rồi”.
“Anh cũng biết nấu canh bối mẫu cây thùa sao? Tôi nghe nói đây là một phương thuốc cổ đấy, bác sĩ Đông y bình thường cũng không biết đâu”.
Trương Thiên Trạch mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
“Cũng thường thôi, mấy chuyện này từ hồi bảy tám tuổi tôi đã biết rồi, dù gì tôi cũng là con nhà y, mấy thứ này đối với tôi mà nói thì cũng chỉ là cỏn con mà thôi”.
“Lợi hại, thật đúng là xuất thân con nhà y, sau này có cơ hội anh nhớ dạy tôi nhé”.
“Đúng vậy đấy, không thể coi trọng bên này nhẹ bên kia được, tôi cũng muốn anh ấy dạy cho, sau này không biết ai có phúc lắm mới gả được cho anh ấy nhỉ, cũng là con nhà y hay sao”.
“Anh xem em có vừa ý không? Hi hi hi”.
Một nhóm các cô gái cùng nhau nói đùa, nhưng Trương Thiên Trạch vẫn không hề lay động, chỉ luôn nhìn Lâm Nguyệt Dao với vẻ tự hào.
Căn bản anh ta không thèm để ý đến Tần Lâm, bây giờ đang là lúc thể hiện của bản thân, tuyệt đối không thể để anh chiếm thế thượng phong được.
“Anh biết nấu không? Hay là anh nấu đi? Tần Lâm, bên kia còn rất nhiều người muốn hỏi chuyện tôi, nếu như đã học Đông y rồi thì chuyện này chắc không khó đâu nhỉ”.
Trương Thiên Trạch cố ý nói.
Tần Lâm liền lắc đầu.
“Thật đáng tiếc, vậy chỉ có thể để mình tôi tự làm rồi, mấy người cứ đứng xem là được, sẵn tiện học hỏi luôn, đây cũng chẳng phải phương thuốc bí truyền gì, nếu cứ giữ lấy cho riêng mình thì đó là điều cấm kỵ của Đông y, tôi sẽ không làm vậy, muốn Đông y được phát triển và kế thừa thì đương nhiên phải dựa vào thế hệ chúng ta, vậy nên mọi người phải học hỏi một cách cẩn thận mới được, hơn nữa còn cần phải biết tiếp thu ý kiến, điều tệ hại nhất trong Đông y chính là luôn luôn bảo thủ, không muốn công khai kinh nghiệm và phương thuốc của mình, cái quan có thể định luận* nhưng Trương Thiên Trạch tôi lại tuyệt đối không hay, nhà họ Trương chúng tôi cũng được coi như là gia đình theo y học ở Đông Hải, ngay khi tôi nấu canh bối mẫu cây thùa này thì mọi người có thể xem để học hỏi”.
*Cái quan có thể định luận: Khi chết rồi mới có thể luận định đúng sai
Trương Thiên Trạch nói một cách nghiêm túc, hơi có thái độ của một kẻ điều quân.
“Cậu xem xem, đây chính là giác ngộ, tiền bối thật tuyệt, rất xứng đáng để chúng ta học hỏi”.
“Đúng vậy, anh ấy không chỉ học hành chăm chỉ mà còn muốn truyền dạy lại cho mọi người, đây mới thực sự là một người ưu tú, là thiên tài”.
“Đúng thế, mấy thứ cổ đó sao có thể so sánh với tiền bối được, từ nhỏ anh ấy đã nhìn đến quen cả mắt rồi, bây giờ mắt nhìn nhất định cũng không thua kém mấy vị bác sĩ Đông y đắc đạo”.
“Sau này cứ theo tiền bối mà học hỏi, nhất định không thể sai được, còn việc kế thừa Đông y thì phải dựa vào tiền bối rồi”.
Nghe thấy xung quanh toàn những lời khen ngợi, khuôn mặt Trương Thiên Trạch tỏ ra đầy vẻ tự hào, anh ta đã trở thành thần tượng của mọi người, lúc này cũng là lúc anh ta nên ra tay để thể hiển điểm mạnh của bản thân, làm cho mọi người thấy được canh bối mẫu cây thùa của mình chỉ là một món canh thuốc thông thường trong gia đình anh ta mà thôi, để cho những người chưa từng được nhìn thấy mở mang tầm mắt.
Trong lòng Trương Thiên Trạch thầm nghĩ, đến lúc đó Lâm Nguyệt Dao sẽ không cầm lòng được mà nhìn mình đắm đuối, bây giờ anh ta chính là ngôi sao sáng nhất ở đây.
“Thứ này nấu chung với bối mẫu, có uống được không?”
Tần Lâm cau mày nói.