"Chị dâu! Chị đừng khóc nữa, em sẽ đưa chỗ tiền này cho chị".

Lời Đường Mẫn khiến cho mắt Tôn Hiểu Dĩnh sáng lên, nói sớm chẳng phải tốt hơn sao? Đỡ tốn nước mắt của tôi, khóc mãi mới chịu đưa tiền cho tôi, cô nói xem có đáng hay không!

Tôn Hiểu Dĩnh cười khẩy trong lòng, sắc mặt hòa hoãn hơn nhiều, vừa nghe thấy lấy được tiền, trong lòng bà ta liền vui vẻ. Lần này đến thành phố đúng là không uổng công rồi. Với Tôn Hiểu Dĩnh mà nói, chỗ tiền này có thể cứu mạng cả gia đình bọn họ, là tiền để bà ta có thể bế cháu. Nếu như không lấy được chỗ tiền thì này thì con trai bà ta sẽ không kết hôn được. Bà ta cho dù có phải liều cái mạng già này thì cũng sẽ không để con trai thất vọng.

Đường Mẫn nghiêm túc, trong lòng bà ấy vô cùng rối ren, cũng không phải vì tiếc tiền, năm trăm nghìn cho anh Hai, bà ấy còn chẳng thèm để ý, nhưng lấy chỗ tiền này ra khiến người khác rất không yên tâm. Năm trăm nghìn để lấy vợ, hơn nữa còn dùng đứa bé để uy hiếp, việc này xa rời thực tế quá!

Mặc dù trong lòng không yên tâm, lo lắng thay cho bọn họ, nhưng Đường Mẫn biết, nếu như không đưa tiền cho anh Hai thì chị dâu rất có thể sẽ cứ ở lại nhà bọn họ làm loạn. Đây là một người phụ nữ nông thôn chanh chua tiêu chuẩn, giây trước còn chị chị em em, giây sau đã nằm dưới đất lăn lộn khóc lóc, thế thì ai chịu nổi chứ?

Tim Đường Mẫn đập nhanh đến mức muốn vọt ra khỏi lồng ngực, vì Tôn Hiểu Dĩnh mà nổi giận, nước mũi nước mắt chảy dòng dòng, mình là người làm em, cũng không thể cứ trơ mắt nhìn anh Hai của mình bị mắng té tát như vậy được! Như thế thì đau xót lắm, hơn nữa cũng không thể nào nói nổi.

Đường Mẫn vẫn là một người vô cùng lương thiện, đối với những người ở bên cạnh còn là như vậy, đối với anh trai chịu mấy chục năm thiệt thòi đương nhiên không muốn anh Hai có bất kỳ bất trắc nào. Nếu không bản thân bà không nhịn nổi, lương tâm bà không yên nổi!

Mặc dù người nợ Đường Vũ là bố mẹ mình, nhưng làm em gái, Đường Mẫn từ trước đến giờ luôn cảm thấy phải nhận trách nhiệm, mỗi người nhà họ Đường đều nợ anh Hai. Bởi vì bọn họ trưởng thành và sống sung sướng, còn anh Hai không có bố mẹ, một mình chống đỡ mọi thứ, người như vậy ở nông thôn rất nhiều, anh Hai chỉ là một trong số đó mà thôi, nhưng vận mệnh của ông ta căn bản không như vậy, là vì người nhà họ Đường, vì bọn họ thì mới trở nên như vậy, vậy nên Đường Mẫn vẫn quy trách nhiệm cho bản thân, bố mẹ của mình như vậy có lẽ cũng không có trách nhiệm lớn đến thế.

Đường Mẫn mặc dù nhỏ hơn Đường Vũ, nhưng những năm gần đây bà ấy trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí có những chuyện Đường Vũ sẽ không bao giờ tưởng tượng được. Người đã từng trải như vậy càng trưởng thành, biết điều, Đường Vũ chỉ là một người công nhân, hoàn cảnh của ông ta quyết định cuộc đời và sự trưởng thành của ông ta, tất cả của mình vốn cũng có một phần của anh Hai, nhưng trời không chiều lòng người, thế sự vô thường, nhiều năm như vậy trôi qua, Đường Vũ đã sớm quen với cuộc sống này của bản thân rồi.

Người ở nông thôn chưa chắc cần người khác cảm thấy đáng thương, tính cách anh Hai cố chấp, Đường Mẫn cũng biết điều ấy, chắc nếu như không bị chị dâu ép, ông ta sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây. Lúc trước bà ấy mấy lần tìm đến anh Hai, nhưng anh Hai vô cùng lấy lệ, Đường Mẫn cũng có thể thấy được điều ấy. Trong lòng anh Hai luôn từ chối, bởi vì nhiều năm trôi qua rồi, lòng ông ta từ trước đến giờ chỉ còn đầy vết thương, những vết thương này không ai có thể hiểu được, cho dù là Đường Mẫn cũng không thể hiểu.

Cho dù bà ấy tìm đến gặp anh Hai, nhưng muốn cả hai quay về làm người thân thật sự, chắc không thể làm được, đối với bọn họ mà nói đây hoàn toàn là điều xa vời.

Vậy nên Đường Mẫn bây giờ chỉ hi vọng mình có thể bù đắp được cho anh Hai.

Sắc mặt Đường Mẫn vẫn luôn khó coi, bởi vì Tôn Hiểu Dĩnh cứ luôn la mắng anh Hai, bà ấy nghe cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng dù sao lời cũng đã nói rồi, thì làm thế nào chứ? Anh Hai nhất định sẽ không cúi đầu, cũng không dám đối đầu với vợ mình, ông ta vốn có thói quen chỉ giữ trong lòng không nói ra, mình có nói nhiều hơn, e rằng cũng chẳng làm nên chuyện gì, hơn nữa dưới tình huống này, ông ta có thể nói chuyện với mình là một điều vô cùng khó khăn.

Theo như Đường Mẫn thấy, anh Hai lúc này hi sinh rất nhiều, bạn sẽ không bao giờ có thể yêu cầu một người hiểu rõ được suy nghĩ của một người không cùng tầng lớp, địa vị, đó là một chuyện khó như trên trời vậy.

Đường Mẫn không khinh thường anh Hai, ngược lại, từ tận đáy lòng, bà ấy muốn cho anh Hai một cuộc sống tốt hơn, nhưng không phải bắt đầu bằng cách này, như thế này chỉ khiến cho bà mẹ không biết liêm sỉ càng được đà lấn tới, đây cũng không phải là kết quả mà bà ấy muốn.

Lâm Nguyệt Dao nhìn Tần Lâm, năm trăm nghìn này mẹ vẫn phải chi ra, nhưng trong mắt cô ấy, hai mẹ con kia thực sự không đáng để thương hại, cậu Hai mình bảo sao nghe vậy không dám nói gì, địa vị trong gia đình không cần nói cũng biết. Lúc này mà cho bọn họ năm trăm nghìn thì đúng là thả dê vào miệng cọp.

"Tiểu Mẫn..."

Đường Vũ muốn nói nhưng lại thôi, trong mắt đầy sự cảm kích, nhưng lại càng phức tạp. Nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng sống cùng nhau, cũng chưa từng có sở thích chung, chỉ có sợi dây máu thịt tình thân kéo bọn họ lại. Trong lòng Đường Vũ vô cùng cảm kích Đường Mẫn, bà ấy giúp ông ta chuyện khẩn cấp, cũng là chuyện gấp của cả đời. Trong lòng Đường Vũ nghĩ đây cũng là điều nên làm, nhưng ông ta vẫn giận bố mẹ mình tại sao lại bỏ rơi mình.

Tại sao!

Tại sao lại cho ông ta một cuộc sống như vậy!

Tại sao lại cho ông muốn cuộc sống nghèo khổ vất vả như vậy!

Ông ta thiện lương nhưng cũng có một mặt tính người, chung quy ông ta cũng là một người có máu có thịt, chứ không phải một cái máy. Ông ta cũng có hỉ nộ ái ố, cũng biết nổi giận, nhưng ông ta đã hơn năm mươi tuổi rồi, ông ta đã ở tuổi không còn lựa chọn nào khác rồi. Ông ta thậm chí không biết bố mẹ mình rốt cuộc còn sống không, còn ở trên cõi đời này không?

Những thứ kia đều không quan trọng, bố mẹ sinh ra ông ta mà không nuôi ông ta lớn là nỗi thống hận cả đời ông ta, dù đây có là điều vạn bất đắc dĩ, thì thẳm sâu trong lòng ông ta, từ khi biết sự thật đến nay đã đeo lên gông xiềng của thống khổ.

Mặc dù cho ông ta cho một người họ hàng có tiền, nhưng thà không cho ông ta biết còn hơn, để ông ta phải mãi làm một người nông dân cần cù bình thường.

Đường Vũ biết, bản thân mình đần độn, ngờ nghệch, chính vì vậy ông ta mới cảm thấy tức giận, mới thu mình lại. Cho dù là Đường Mẫn cũng không có cách nào mở cánh cửa của trái tim ông.

Một người một khi bị thương thì rất khó trở lại như trước. Đường Vũ năm đó cũng không mình đời mình sẽ có sự thay đổi lớn như vậy, cũng chưa từng nghĩ đến cả cuộc đời tầm thường của mình sẽ trở nên không bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play