Tần Lâm chỉ trả lời một chữ, sợ Lâm Nguyệt Dao phát hiện ra, cũng không nói nhiều.
Lâm Nguyệt Dao hưng phấn bừng bừng, mặt đầy kích động, Tần đại sư đồng ý với cô ấy rồi.
"Mẹ xem này, Tần đại sư đồng ý tham gia hoạt động rồi nè. Con đâu có lừa mẹ đâu".
"Ồ, thật à, Tần đại sư là người còn lợi hại hơn viện trưởng của bệnh viện bọn con ấy, con phải nắm lấy cơ hội này, học tập từ Tần đại sư".
Đường Mẫn thành khẩn chỉ dạy con gái, cũng vui thay cho con gái vì có cơ hội để kéo gần quan hệ với Tần đại sư. Tần đại sư là đại sư chân chính, nếu như có thể học được thứ gì đó từ anh thì đúng là hữu dụng cả đời.
Lâm Nguyệt Dao mím môi, sắc mặt vui vẻ.
"Vâng vâng, con biết rồi".
Tôn Hiểu Dĩnh khinh bỉ nói, Tần Lâm trong mắt bà ta, chẳng qua chỉ là tên thanh niên ăn hại, chẳng biết cầu tiến gì cả.
"Cùng là họ Tần, làm người sao mà khoảng cách xa vậy? Mợ thấy cháu với Tần đại sư là người cùng một thế hệ, cháu xem cháu! Có xứng với họ Tần không, trẻ tuổi mà mở phòng khám, cháu nghĩ cháu là Tần đại sư thật à?"
Đường Mẫn nhíu mày, dù sao cũng là con của chị cả, cũng là cháu ngoại của mình.
"Được rồi, chị dâu, Tiểu Lâm bây giờ sống một mình cũng không dễ dàng gì, chị bớt nói hai câu đi".
Lúc này, Lâm Vũ, chồng của Đường Mẫn cũng về.
Đường Mẫn nói.
"Chồng về rồi à? Để tôi giới thiệu với ông, đây là anh Hai thất lạc nhiều năm của tôi, còn đây là chị dâu, đây là con trai họ, Đường Giang Sơn".
"Anh Hai, em là Lâm Vũ, chồng của Tiểu Mẫn".
Lâm Vũ gật đầu, mỉm cười, bắt tay Đường Vũ, Đường Vũ cũng kinh ngạc, trông Lâm Vũ có vẻ đẹp trai tài giỏi, đã qua tuổi trung niên mà vẫn rất trẻ trung như thanh niên, bản thân thì sắp thành ông già rồi, trong lòng Đường Vũ thấy hơi ngài ngại.
"Ừm, ừm, ừm".
Đường Vũ liên tục gật đầu, cũng không biết nên nói gì mới ổn, trông Lâm Vũ sau khi về nhà thì rõ ràng có hơi mất tự nhiên. Dù sao cũng là lần đầu gặp, Đường Mẫn còn đỡ, lúc trước bọn họ từng gặp nhau hai lần, hơn nữa còn là anh em ruột, có điều đây là lần đầu gặp ông em rể này, vừa nhìn là biết là ông chủ lớn.
Tôn Hiểu Dĩnh cười nói.
"Em rể, chào em, chị là vợ của Đường Vũ, nếu em rể đã về rồi thì chúng ta ăn cơm thôi!"
Lâm Vũ cười nói, nhìn Tần Lâm, hơi gật đầu.
"Đúng đúng đúng, Tiểu Mẫn, mau đi ăn cơm thôi, anh Hai, chị dâu nhất định đói rồi".
Tài nấu nướng của Đường Mẫn không tồi, làm hai mươi món, cả nhà hòa hợp, quây quần bên mâm cơm. Đường Mẫn rất vui, dù sao nhiều năm thế này rồi, anh Hai, chị dâu có thể ngồi ăn bữa cơm với bọn họ, Đường Mẫn cũng mừng thầm trong lòng. Con người càng có tuổi, càng cảm thấy trân trọng người thân, hơn nữa lúc trước anh Hai cũng vì gia đình mình nên mới xa cách bọn họ, đây cũng là vạn bất đắc dĩ, hơn nữa cuộc sống của anh Hai không tốt, Đường Mẫn cũng cảm thấy hổ thẹn với ông ta.
Lúc này Tần Lâm đương nhiên trở thành người ngoài cuộc, Tôn Hiểu Dĩnh không ngừng lải nhải, cũng là người nói nhiều nhất, chỉ có Đường Vũ nói mấy câu cùng Tần Lâm, người cậu Hai không giỏi ăn nói này thấy có vẻ ngột ngạt, Tôn Hiểu Dĩnh lại còn chẳng thèm nhìn Tần Lâm lấy một cái.
"Nói chuyện đi".
Tôn Hiểu Dĩnh nói nhỏ, vẫn cứ dẫm lên chân Đường Vũ, sắc mặt đầy khó chịu, Đường Vũ thì cứ trầm mặc ăn cơm, nắm chặt nắm đấm, trong lòng luôn cảm thấy buồn bực.
Có điều Đường Vũ cũng biết, nếu mình không nói thì con trai sẽ không kết hôn được, ông ta không ngừng đấu tranh nội tâm, Đường Vũ cuối cùng cũng thỏa hiệp, mặc dù ông ta là người không thích nợ người khác.
"Ừm thì... Tiểu Mẫn, lần này đến đây, anh thực sự có chuyện muốn nhờ em".
Lời Đường Vũ khiến Đường Mẫn sững sờ, anh Hai có chuyện gì khó nói sao?
Có điều Đường Mẫn nhất định không ngại, bà ấy cười nói.
"Có chuyện gì anh cứ nói thẳng, chúng ta đều là người một nhà, mà người một nhà thì không cần phải ngại, chỉ cần em làm được thì em nhất định sẽ không từ chối, có yêu cầu gì anh cứ nói".
Lời Đường Mẫn khiến Tôn Hiểu Dĩnh càng nắm chắc, ông xem xem, ông đúng là cái đồ vô dụng, người ta đã nói đến thế rồi, mà ông cứ úp úp mở mở, lão già, ông có biết xấu hổ không vậy.
Đường Giang Sơn cũng thấy sốt ruột, ăn kha khá cơm rồi, bữa cơm này bình yên hạnh phúc, lúc này có thế mà bố cũng không dám nói, anh ta sốt ruột muốn chết, bạn gái của anh ta thì cứ giục anh ta thôi.
Đường Vũ nói nhỏ, bộ dạng khó xử.
"Ừ thì... Giang Sơn sắp đến tuổi kết hôn, cả nhà cũng hài lòng với người yêu của thằng bé, bọn anh cũng muốn nó kết hôn sớm một chút".
Đường Mẫn vui mừng, nhìn về phía Đường Giang Sơn,
"Đây là chuyện tốt mà".
"Cháu trai sắp kết hôn là chuyện tốt, cả nhà em nhất định sẽ đến đấy".
Tần Lâm dửng dưng cười một tiếng, hóa ra là đến để mượn tiền, trông cậu Hai chẳng muốn gì cả, mặc dù ông ta không có tiền nhưng vẫn là một người có cốt cách, không muốn nợ người khác. Nhưng vẻ mặt của ông ta rất khó xử, bởi vì áp lực của việc làm bố, còn có sự thúc ép của vợ, bản thân ông ta cũng không biết phải làm sao.
Giọng Đường Vũ càng ngày càng nhỏ.
"Bọn anh còn thiếu chút tiền, mấy năm nay cũng không kiếm được nhiều tiền, thật sự không lấy ra được, cho nên..."
"Ồ, anh Hai, anh thiếu tiền phải không? Ha ha ha, vậy thì anh cứ nói với em, chúng ta là người một nhà, em biết bọn anh cũng không giàu có gì, em cũng không có ý huênh hoang, anh Hai cứ nói thẳng, anh cần bao nhiêu?"
Đường Mẫn đã vào thẳng vấn đề như thế, bây giờ người nhà họ cũng được coi là có tiền, hơn nữa nợ anh Hai nhiều năm, chỉ cần trong khả năng cho phép, Đường Mẫn nhất định không từ chối.
Đường Vũ nói.
"Năm trăm nghìn".
"Cái gì? Năm trăm nghìn?"
Lâm Nguyệt Dao trợn to mắt nhìn cả nhà cậu Hai, không ngờ được, ông ta lại bảo năm trăm nghìn, đúng là biết đòi thật. Bản thân cô ấy còn chưa bao giờ tiêu nhiều tiên như thế đâu, hơn nữa sau khi đi làm, cũng chưa từng xin gia đình tiền. Cho dù mẹ có lấy được tài sản từ nhà họ Đường thì họ cũng không có phô trương lãng phí.
Dù sao từ rất lâu về trước, Lâm Nguyệt Dao cũng chỉ xuất thân từ gia đình bình thường, bố mẹ chỉ tài giỏi hơn người bình thường đôi chút, chứ không được xưng là đại gia. Bây giờ công việc của bố vào quỹ đạo, mẹ kế thừa sản nghiệp của nhà họ Đường, lúc này bọn họ mới được coi là có tiền.
"Năm trăm nghìn? Lấy vợ ở nông thôn bây giờ cần nhiều tiền vậy à?"
Đường Mẫn nhíu mày, không phải là bà ấy không có nhiều tiền như vậy, mà cưới vợ mà dùng nhiều tiền vậy sao? Trông dáng vẻ của anh Hai dường như rất không muốn mở miệng hỏi mượn tiền. Nếu như anh Hai sinh trọng bệnh cần chữa trị hoặc cần tiền dưỡng lão, cho dù có là một triệu thì Đường Mẫn cũng không nhíu mày, nhưng lấy vợ thì đâu cần tốn kém như vậy?
"Năm trăm nghìn hơi nhiều đấy!"
Lâm Vũ cũng sững sờ, nhìn Đường Mẫn, vợ chồng hai người vẫn khá ăn ý, bọn họ không quan tâm chuyện tiền nong, chỉ là cảm thấy lấy vợ không cần nhiều tiền như vậy, anh Hai chẳng nhẽ gặp phải cái gì khó khăn sao?
Đường Vũ phất tay, mặt mày ngượng ngùng.
"Không sao, nếu như không có thì thôi".
Một đồng tiền khó đánh đổ anh hùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT