"Được rồi, mau lên lầu đi, ở ngoài lạnh lắm. Họ cũng chả đến đón chúng ta gì cả".
Cậu thanh niên vỗ ngực nói.
"Mẹ, mẹ không hiểu rồi, đây là cảm giác ưu việt của người có tiền, làm gì cũng không coi người khác ra gì, đến lúc đó chúng ta không thể mất mặt được. Mặc dù chúng ta là dân quê, nhưng tuyệt đối không được để cho mình rớt giá, hơn nữa chúng ta còn là họ hàng, bọn họ mà dám mắt chó khinh người, con cũng không bỏ qua cho bọn họ đâu, mấy năm nay con học hành cũng đâu để làm cảnh".
Người đàn ông trung niên nói nhỏ.
"Dẫu gì cũng là người thân, không thể nghĩ như thế được. Huống chi chúng ta còn là đang xin giúp đỡ. Thôi mau đi thôi, bố thấy con cũng chỉ là loại trong nhà thì to mồm, nhưng ra cửa thì hổ biến thành mèo, suốt ngày sợ hãi".
Cậu thanh niên lạnh lùng hừ.
"Mẹ nhìn bố kìa, chỉ biết mắng con thôi! Con có làm gì bố đâu mà bố cứ bảo con như thế. Chẳng phải con chỉ biết lên mặt ở nhà cũng do bố mẹ sao, hừ hừ".
Người phụ nữ mặt biến sắc, oán giận người đàn ông trung niên.
"Chỉ biết trút giận lên con trai, ông đúng là cái đồ vô dụng, cả đời hèn nhát, có bản lĩnh thì lần này làm cho xong việc này đi thì tôi sẽ công nhận ông".
Người đàn ông trung niên bực bội hừ một tiếng, trong lòng không muốn, nhưng cũng không thể nổi giận với bọn họ vào lúc này được, chỉ có thể một mình đi trước.
"Bà cứ chiều nó đi, sau này nó chẳng làm được gì?”
Ba người đi theo hàng lên trên, sau khi vào tiểu khu, Tần Lâm cũng đi vào theo.
Người phụ nữ lấm la lấm lét nhìn Tần Lâm, nói nhỏ, có điều Tần Lâm nghe thấy hết tất cả.
"Tên này cứ đi theo chúng ta làm cái gì? Chẳng nhẽ là người xấu à?"
Cậu thanh niên cười khẩy.
"Mau đi thôi, bây giờ trong thành phố có nhiều người xấu lắm, tên này ăn mặc toàn hàng vỉa hè, vừa nhìn là biết không phải người có tiền, khéo cũng là mấy con côn trùng sống ở tầng áp đáy xã hội thôi. Tốt nhất nên cách xa anh ta, đỡ dính xui xẻo".
"Đúng vậy, con trai, chúng ta cách xa cậu ta một chút".
Cậu thanh niên khịt mũi coi thường, trông anh ta có vẻ vô cùng khinh thường Tần Lâm.
"Anh ta nghĩ có thể giống như chúng ta chắc, mặc được đồ Nike, Adidas chắc? Quần áo trên người con hơn hai nghìn tệ đấy, anh ta chắc cùng lắm là hai trăm tệ".
Tần Lâm nhếch mép cười, chẳng thèm để ý đám ếch ngồi đáy giếng này. Có điều không đợi bản thân phản ứng lại, hai người họ đã xông vào thang máy, Tần Lâm lắc đầu, cũng đi lên cùng.
Nhưng khiến Tần Lâm không ngờ đến là, ba người này sau khi vào nhà Lâm Nguyệt Dao liền khóa cửa lại.
Tôn Hiểu Dĩnh nghiêm túc nói, vỗ vỗ ngực.
"Mau lên, ở sau có người theo đuôi bọn chị, may mà bọn chị chạy nhanh".
Đường Mẫn sững sờ, mặt mày kinh ngạc nhìn anh Hai Đường Vũ.
"À... anh Hai, mọi người đến rồi à, vị này là chị dâu phải không?"
Đường Vũ nói nhỏ.
"Ừm, đây là chị dâu của em, Hiểu Dĩnh, đây là cháu trai em, Đường Giang Sơn. Mau gọi cô Hai đi".
Đường Giang Sơn lo lắng nói.
"Đúng vậy. Tên kia vừa nhìn liền biết chẳng phải loại tốt lành gì, sao bây giờ trong thành phố nhiều người xấu vậy. Cô Hai, khu này của cô không an toàn quá! Bình thường đều như vậy à? Sau này mấy người phải cẩn thận một chút, nếu không lúc nào cũng có thể bị người xấu làm hại, lúc đó thì hối hận cũng không kịp đâu".
Đường Mẫn không ngờ cả nhà anh Hai lại vội vàng chạy vào trong nhà như vậy, lại còn gặp cả người xấu trong khu.
"Ừm, cô sẽ chú ý".
"Đinh đinh..."
Chuông cửa reo lên, Đường Mẫn cười, chạy ra mở cửa.
Tôn Hiểu Dĩnh nhìn bốn phía, mặt mày kinh ngạc, trông dáng vẻ của gia đình em Hai có vẻ như rất giàu có, nhìn nội thất này, phòng ốc rộng rãi, khẻo còn to hơn nhà bọn họ mua cho con trai nhiều, đúng là giàu có mà.
Tôn Hiểu Dĩnh kích động nhìn Đường Vũ, lần này bọn họ cũng được coi là đến đúng nơi rồi, em Hai giàu thế này, thực sự khiến người ta kinh ngạc.
Đường Giang Sơn cũng vô cùng kích động, Tôn Hiểu Dĩnh và Đường Vũ không biết, nhưng anh ta thì biết, ở trong nhà rộng thế này, cô Hai của bọn họ nhất định giàu có, hơn nữa nhất định không phải là gia đình bậc trung.
Đường Giang Sơn vừa nghĩ đến việc lần này sẽ không tay không mà về, trong lòng vui vẻ không thôi, lần này bọn họ ăn món hời rồi.
Tôn Hiểu Dĩnh nói nhỏ bên tai Đường Giang Sơn.
"Giang Sơn, tí nữa con phải làm thân với cô con hơn ấy".
"Chắc là Tiểu Lâm đến đấy, mọi người cứ ngồi xuống đi, đừng khách khí, đều là người nhà cả mà".
Đường Mẫn mở cửa, quả nhiên là Tần Lâm.
"Mau vào đi Tiểu Lâm, để dì giới thiệu cho cháu, đây là cậu Hai của cháu Đường Vũ, còn có mợ Hai, còn đây là em họ cháu Đường Giang Sơn".
Đường Giang Sơn trợn trừng mắt, khó tin mà nói, đây chẳng phải là người xấu mà bọn họ vừa thấy sao?
"Cô nói gì cơ? Cô Hai, cô có nhầm không vậy? Anh ta là người nhà à?"
Đường Mẫn cười nói.
"Đúng vậy, nó là con của cô cả, Tần Lâm cũng là anh họ cháu, cũng là anh họ của Nguyệt Dao".
Tôn Hiểu Dĩnh và con trai nhìn nhau, tỏ vẻ giễu cợt khinh thường, loại người thân nghèo rách này, rõ ràng đến đây để chiếm lời.
Đường Vũ nhìn Tần Lâm, ánh mắt lóe lên.
"Cháu là con trai của chị cả à?"
"Vâng, cháu chào cậu Hai".
Tần Lâm gật đầu, bọn họ chẳng thèm quan tâm đến Tôn Hiểu Dĩnh và Đường Giang Sơn, có điều cậu Hai trông không có vẻ gì là kẻ nịnh hót, điểm này khiến anh cũng cảm thấy vui vẻ, nếu không chắc hôm nay đến đây sẽ bị tức anh ách mất.
"Cháu không thầy mợ à? Trong mắt cháu còn có cậu mợ này không? Còn có em họ cháu nữa, cháu không biết chào hỏi người khác à?"
Tôn Hiểu Dĩnh chống eo nói, hình tượng của người phụ nữ chanh chua vùng nông thôn được thể hiện rõ mồn một.
Tần Lâm cười mà như không cười nói.
"Cậu mợ tránh cháu như tránh tà, cháu cũng chả dám gọi, nhỡ may mợ nghĩ cháu là người xấu rồi gọi cảnh sát đến bắt cháu thì sao?"
Tôn Hiểu Dĩnh hoàn toàn không nhận thức được bản thân đang ở nhà của người khác, tự nhiên cứ như đang ở nhà mình vậy. Bà ta chỉ thẳng vào Tần Lâm, chỉ vào Giang Sơn rồi nói.
"Không biết lớn nhỏ, dù sao cũng là cậu mợ cháu, cháu ăn nói như vậy với bậc bề trên à?"
Đường Vũ nói nhỏ.
"Bà bớt bớt mấy câu đi".
Tôn Hiểu Dĩnh ra vẻ giảng đạo, bĩu môi nói.
"Dựa vào đâu mà tôi phải bớt bớt cái mồm lại? Thằng bé này không có giáo dưỡng, tôi phải dạy bảo nó, nếu không sau này ra đường sẽ chịu nhiều thiệt thòi. Bây giờ dạy bảo nó một trận, sau này nó còn tránh gặp phải bọn xã hội đen rồi bị bọn nó đánh cho. Nếu không phải người nhà thì tôi cũng lười nói nó, ông nhìn xem, nó mặc toàn đồ chợ thế kia, trông lấm la lấm lét, trông chẳng thoải mái gì cả. Loại người thân thế này thực sự khiến người khác khó chịu. Nhìn thấy nó là thấy không yên tâm rồi, em Hai này, xã hội bây giờ, người xấu đâu đâu cũng có, phòng hỏa hơn cứu hỏa nha".
Đường Mẫn nhướn mày, mặt hơi biến sắc, Tần Lâm là cháu ngoài bà ấy, bà ấy biết rõ anh là người như thế nào. Còn loại chị dâu lần đầu gặp mặt đã quở trách này đúng là không phải loại hiền lành gì.
"Em biết rồi, hay là chị dâu ngồi xuống uống ly nước rồi nói tiếp".
Lời Đường Mẫn khiến Đường Vũ giật mình, biết vợ mình không đúng, mau chóng kéo Tôn Hiểu Dĩnh ngồi xuống.
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT