Vương Đông Tuyết rất vui, thân phận của dì Phùng nhà họ Tần vẫn luôn là một ẩn số, cô háo hức mong một ngày nào đó có thể gặp được dì Phùng nhà họ Tần thực thụ.
Một đống bình luận nịnh hót hiện lên, dì Phùng nhà họ Tần đã trở thành thần thánh trong mắt bọn họ.
Tần Lâm lắc đầu, không thèm quan tâm, lúc này muốn làm gì mà chẳng được, sau đó anh chào tạm biệt rồi định đi ngủ, nhưng lúc này Chúc Linh Linh lại quay về.
“Sao thế Linh Linh?”
Tần Lâm ngây ra, bởi vì sắc mặt của Chúc Linh Linh vô cùng khó coi, khóe mắt cô sưng đỏ, xem ra là vừa mới khóc một trận.
“Ông nội bảo anh sang đây một chút”.
Chúc Linh Linh cắn môi, thều thào nói.
“Chẳng phải là gia đình em tụ họp sao? Anh đến đó làm gì”.
Tần Lâm nhíu mày, nhìn mặt Linh Linh cũng đủ hiểu rồi, chắc chắn nhà họ Chúc đã làm cho cô khó xử.
Thật là không có lý lẽ! Bọn họ lại dám ra tay với Linh Linh trên địa bàn của anh, xem ra mấy người không muốn sống yên ổn rồi.
“Nếu anh không đến thì ông nội nói em đừng đi gặp ông nữa”.
Chúc Linh Linh nói với vẻ vô cùng tủi thân.
“Xem ra bọn họ đang muốn đuổi em ra khỏi nhà họ Chúc rồi nhỉ? Hoặc là Y dược Văn Hòa?”
Tần Lâm lạnh lùng nói.
Chúc Linh Linh không trả lời, nhưng suy đoán của Tần Lâm cũng đã đúng tám chín phần rồi, cho dù không phải vì chuyện này thì cũng có lý do gì đó.
“Đi, đến đó trước rồi nói”.
Tần Lâm kéo tay Chúc Linh Linh, hai người đi đến biệt thự ông nội ở, lúc này đại sảnh đã chật kín người, có cả Chúc Nhị Bạch, Chúc Phi, Chúc Diệu, Chúc Tam Đao, Âu Dương Diễm Diễm, Chúc Minh, Chúc Dũng, Vương Vân, Chúc Tam Cô, tất cả những người có dòng máu trực hệ với nhà họ Chúc đang ở đây, mặt ai nấy đều tỏ ra nghiêm trọng, Tần Lâm liền biết được cuộc họp gia đình này đã diễn ra không mấy thành công.
“Linh Linh, ông đã bàn bạc với ông nội cháu rồi, bây giờ cháu hãy từ bỏ vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của Y dược Văn Hòa là được, chúng ta cũng sẽ không truy cứu nữa, đến lúc đó cho cháu đảm nhiệm vị trí giám đốc bộ phận là được”.
Chúc Nhị Bạch nhìn sang Chúc Linh Linh, nói với vẻ lãnh đạm, những lời này cũng làm cho Tần Lâm sửng sốt, bây giờ lại biến thành lấy quyền thế để cướp đoạt rồi sao? Chưa bước vào nhà họ Chúc mà đã lòi đuôi sói rồi ư? Đây cũng chẳng phải chuyện gì tốt, khi Chúc Linh Linh nắm quyền Y dược Văn Hòa thì vẫn luôn giúp nhà họ Chúc kiếm được lợi nhuận cao nhất, hơn nữa nếu không được hậu thuẫn của tập đoàn Hiên Viên thì Y dược Văn Hòa cũng sẽ không thể nào phất nhanh được như thế, vậy nên ngay cả Chúc Linh Linh cũng không biết được nguyên nhân sâu xa, chỉ có mỗi Tần Lâm hiểu mà thôi.
“Đúng vậy, cháu còn nhỏ như thế, căn bản vẫn chưa có kinh nghiệm, cháu có biết để quản lý một công ty lớn như thế cần bao nhiêu năng lực không? Quan hệ như nào, can đảm ra sao? Hơn nữa, cháu cũng không hiểu về những mối quan hệ lợi và hại, cháu còn nhỏ như thế, làm sao nhà họ Chúc có thể yên tâm giao Y dược Văn Hòa cho cháu được? Bác cũng thấy khó hiểu. Chú Ba, sao chú lại qua loa như thế, chẳng lẽ cả đám thanh niên nhà họ Chúc không có lấy một người tài giỏi hay sao? Cháu thấy Chúc Minh cũng được đấy, sao cứ phải dùng mấy đứa nhỏ làm gì? Lỡ may có sơ suất lớn gì xảy ra thì sẽ hối hận không kịp mất”.
Chúc Phi nói với vẻ trêu chọc, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt, thậm chí là châm chọc, mặc dù Chúc Linh Linh có tiếng tốt trong nhà họ Chúc, nhưng Chúc Phi vẫn chẳng có chút thiện cảm nào với cô cả.
“Điều quan trọng nhất chính là, dù gì Chúc Linh Linh cũng là phụ nữ, một công ty lớn như vậy, đáng ra nên để đàn ông quản lý mới phải? Phụ nữ suy cho cùng cũng là người ngoài, gả cho người khác rồi thì giống như hất bát nước đi mà thôi, sau này sao có thể vẫn một lòng một dạ với nhà họ Chúc được chứ? Nếu như lời bác khó nghe thì cháu cũng phải ráng nghe, công ty của nhà họ Chúc thì phải do người nhà họ Chúc nắm giữ, nhất định phải là con trai nhà họ Chúc mới được, rơi vào tay phụ nữ thì không thể làm nên chuyện lớn được đâu”.
Chúc Diệu chế nhạo, ông ta không thèm coi gia đình Chúc Dũng và Chúc Linh Linh ra gì, ngược lại ông ta còn rất vừa lòng Chúc Minh, bởi vì Chúc Minh là ông chủ, lại còn có con gái học ở nước ngoài về cùng với một chàng rể thực thụ, điều này có lợi rất lớn với sự phát triển của nhà họ Chúc, Chúc Diệu biết vô cũng rõ điều này, vậy nên ông ta nhất định phải kết thân với Chúc Minh, đương nhiên là phải giữ khoảng cách với người nhà Chúc Dũng rồi.
Chúc Linh Linh quản lý nhà họ Chúc, điều này trong mắt bọn họ mà nói đều không có thật, làm sao có thể giao một nơi lớn như Y dược Văn Hòa cho một đứa con gái được chứ? Thật không đáng tin cậy chút nào.
“Từ trước đến giờ vẫn là do Linh Linh quản lý Y dược Văn Hòa, nếu giao cho người khác thì không ổn chút nào? Con bé là người hiểu rõ nhất cách phát triển của Y dược Văn Hòa, hai anh nói như thế, e rằng không được hợp lý lắm đâu?”
Chúc Dũng trầm giọng nói, đây chẳng phải là đang muốn chiếm đoạt sao? Đế còn chưa vững đã muốn leo lên đầu người khác ngồi, cũng gấp quá rồi đó.
“Có gì mà không hợp lý? Theo anh thấy thì một nơi lớn như Y dược Văn Hòa mà giao cho phụ nữ quản lý, lại còn trẻ như vậy nữa thì mới không thỏa đáng, còn có rất nhiều điều con bé không hiểu, nếu để con bé quản lý cả một công ty là trụ cột của gia đình, há chẳng phải sẽ toi hay sao? Đem tất cả mọi thứ giao vào tay con bé mà tụi em cũng yên tâm được sao? Nếu là anh thì anh đã đẩy con bé xuống bậc hai rồi. Phụ nữ không thích hợp làm người điều quân, chỉ cần làm một giám đốc bộ phận là đã đủ rồi, dù sao Y dược Văn Hòa cũng không thể để con bé ngồi vào ghế chủ tịch được, điều đó sẽ phá hỏng gia phong mất? Từ xưa đến nay phụ nữ vẫn luôn đứng sau đàn ông”.
Chúc Diệu nghiêm nghị nói, như thể xem Chúc Linh Linh là lính của mình không bằng.
“Tầm nhìn của Chúc Diệu rất độc đáo, anh vẫn luôn tín nhiệm nó, lấy tư cách là một người anh cả trong gia đình, nó cũng có cách nhìn độc đáo riêng về thị trường, anh cảm thấy Chúc Diệu nói không có gì sai cả, em thấy có đúng không Lão Tam?”
Chúc Nhị Bạch nhìn sang Chúc Tam Đao, bỗng khuôn mặt Chúc Tam Đao ửng hồng, trong lòng đầy chua xót, nhưng lúc này ông cụ không thể làm trái lời anh hai được, mặc dù bây giờ sản nghiệp nhà họ Chúc đều nằm trong tay Chúc Linh Linh, nhưng cô thực sự vẫn rất có thực lực, nếu không thì ông cụ cũng đã chẳng giao hết mọi cơ nghiệp trong nhà cho cô lo liệu.
Nhưng vì để quay về, vì để nhận tổ tiên, Chúc Tam Đao nhất định phải nghe theo sắp xếp của anh hai, hơn nữa, anh hai cũng là trụ cột của gia đình khi xưa, lời nói của anh hai vẫn luôn được mọi người trong gia tộc ủng hộ, đương nhiên tầm nhìn sẽ không bao giờ sai.
“Ừm, cứ vậy đi, xem ra sau này Y dược Văn Hòa sẽ do Chúc Diệu tiếp quản rồi, Linh Linh, cháu mau nghỉ ngơi trước đi, cứ để công ty sắp xếp, chúng ta là doanh nghiệp gia đình nên cũng không có ảnh hưởng gì cả, đến lúc đó bù đắp chút gì cho cháu là được”.
Chúc Tam Đao nhìn sang Chúc Linh Linh, nói với vẻ sai khiến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT