“Bố, bọn họ lại gây khó dễ cho bố trong bữa tiệc à?”

Sắc mặt Chúc Linh Linh tối sầm, không ngờ mấy người đến từ nhà họ Chúc cũ lại vô pháp vô thiên như vậy.

“Chẳng thế thì sao, nói cái gì mà nhà họ Chúc phải dựa vào bọn họ, bọn họ là trụ cột của nhà họ Chúc, không có bọn họ là không được, sau này nhà họ Chúc chúng ta cũng phải tuân theo bọn họ. Dạy dỗ một trận như kiểu chúng ta không bằng bọn họ vậy, bọn họ đã hạ thấp chúng ta xuống không đáng một đồng, chuyện quái quỷ gì vậy? Nhà họ Chúc luôn tự lực cánh sinh, sao phải nghe theo sự chỉ đạo của bọn họ chứ, nghĩ mà tức”.

Sắc mặt Vương Vân xanh mét, cả bữa này không ăn được mấy miếng mà toàn nuốt cục tức vào người, bụng tức anh ách.

“Mấy người này quá đáng thật đó, ông nội cũng thế. Lẽ nào cứ để bọn họ ngồi lên đầu chúng ta như vậy sao? Con thấy ông nội sắp già lẩm cẩm rồi.

Chúc Linh Linh cau đôi mày thanh tú.

“Câm miệng, sao lại nói năng như vậy, dù thế nào thì đó cũng là ông nội của con, vô lễ”.

Chúc Dũng trợn mắt nhìn Chúc Linh Linh.

“Cậu nói gì đi chứ? Cậu là chồng chưa cưới của Linh Linh mà? Sao lại câm như hến vậy? Giờ tôi bị người khác bắt nạt, cậu không hỏi thăm chút gì, sau này nếu Linh Linh bị bắt nạt, một thằng ở rể như cậu chắc cũng không dám ho he tý gì đâu nhỉ”.

Vương Vân cười mỉa mia, liếc nhìn Tần Lâm.

“Mẹ, mẹ đừng trút cơn giận lên người anh Lâm, anh Lâm động chạm gì đến mẹ đâu”.

Chúc Linh Linh không vui nói.

“Ở rể phải có ý thức của ở rể, sao tôi yên tâm giao Linh Linh cho một người vô dụng như cậu được? Sau này Linh Linh đau khổ, chẳng phải lại đến kêu khóc với người làm mẹ là tôi à?”

Càng nhìn Tần Lâm càng tức giận, Vương Vân nóng lòng muốn đuổi Tần Lâm ra khỏi trang viên Thanh Mai, mặc dù nơi này là của anh, nhưng bà ấy vẫn khinh thường Tần Lâm.

“Con nhìn con gái nhà bác cả kìa, vừa đi du học ở nước ngoài về, có tiếng có lợi, lại còn kiếm được một anh con rể là doanh nhân nổi tiếng tỉnh Hán Đông cưng chiều. Lần du học này cũng không phải vô ích, còn có chàng rể tốt như thế, hôm nay xem người ta khoe khoang kìa”.

“Khoe khoang xong, Chúc Nhị Bạch lập tức được mọi người xem trọng. Tôi thấy lần này anh trai ông lại trở mình nữa rồi, hoàn toàn phớt lờ nhà chúng ta, con gái đi du học trở về còn dẫn theo cả con rể vàng, xem lại nhà chúng ta, ha ha ha”.

Vương Vân chỉ thiếu không chỉ tay vào mũi Tần Lâm chửi, nhưng trong lòng Chúc Dũng cũng vô cùng bực bội, quả thật so với con rể nhà người ta, nhà bọn họ hoàn toàn không thể sánh bằng, không chỉ nhu nhược còn không có chính kiến, ngoài việc được kế thừa trang viên Thanh Mai, hoàn toàn không có sở trường gì, chỉ biết chữa bệnh thôi.

“Mẹ, sao mẹ lại thích so kè như vậy chứ, chị Tiểu Nguyệt quay về cũng là chuyện tốt, nhà họ Chúc chúng ta lại có thêm thành viên mới. Mẹ đừng có mà chuyện gì cũng đổ lên người anh Tiểu Lâm như vậy, nếu không có anh Tiểu Lâm, thì mẹ có được ở trong trang viên Thanh Mai không? Cứ thích so kè thì mãi mãi chỉ là đồ bỏ đi mà thôi, chẳng lẽ con cũng phải so sánh với tỷ phú giàu nhất thế giới à? Anh Tiểu Lâm chính là chàng rể tốt nhất trong lòng con”.

Chúc Linh Linh thấp giọng nói.

“Mười người mười ý, đứa trẻ Tiểu Lâm cũng không tồi, bà đừng khắt khe quá. Chúng ta không bằng người khác thì phải cố gắng, không sợ xuất phát điểm thấp, chỉ sợ không cố gắng”.

Chúc Dũng nói.

“Cảm ơn chú Chúc”.

Tần Lâm mỉm cười gật đầu, lúc nay Chúc Dũng lại có thể nói ra những lời như vậy, quả thực có chút ngạc nhiên.

“Cậu cũng chỉ có chút tiền đồ như thế, mở một phòng khám đã nghĩ sự nghiệp thành công rồi, đến lúc ngay cả tiền quản lý trang viên Thanh Mai cũng không chi trả nổi, có lẽ cậu là người duy nhất trên đất nước này đấy. Ở nổi nhưng không thuê nổi người quản lý. Tôi cũng lười nói chuyện với cậu, bực hết cả mình, hai bố con các người lại còn khiến tôi bực tức thêm, đi ngủ đi, không người nào khiến tôi bớt lo cả”.

Vương Vân lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.

“Ngôi nhà này thật sự không tồi, môi trường cũng tốt, sau này chúng ta ở đây đi bố”.

“Đúng vậy, con thấy chỗ này rất thích hợp để dưỡng lão, ha ha ha, đợi sau khi bố nghỉ hưu, chúng ta sẽ xây một trại ngựa ở đây, con thấy ở đây đủ rộng đó, sau đó sẽ làm mấy cái trang trại, gọi dì hai, dì cả đến đây, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt”.

Chúc Phi và Chúc Diệu nói với vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, trang viên Thanh Mai là trang viên lớn nhất phía Nam cho đến thời điểm hiện tại, cũng là trang viên xa hoa nhất. Cho dù nhà Chúc Nhị Bạch chuyển vào đây, cũng giống như bà Lưu được vào công viên giải trí vậy đó, nhìn đông nhìn tây, cảm giác rất phấn khích.

“Ừ, nói đúng lắm, xây một trang trại ngựa, mấy năm gần đây bố đang thích nuôi ngựa, chăm một số loài động vật. Già rồi nên chỉ thích chơi những thứ thế này, ha ha ha”.

Chúc Nhị Bạch gật đầu, vẻ mặt đầy kiên định, trong lòng cũng đang vui như nở hoa.

Ban đầu nếu không vì biết trang viên Thanh Mai này là của nhà học Chúc thì ông ta cũng sẽ không nôn nóng như vậy. Hơn nữa chuỗi vốn của nhà họ Chúc cũ đang xảy ra vấn đề, sứt đầu mẻ chán, vì thế ông ta mới đích thân đến nhà họ Chúc ở Đông Hải, lôi kéo Chúc Tam Đao về nhà, hiện giờ công ty Y dược Vân Hòa đang phát triển nhanh chóng, ông ta đang cực kỳ ghen tị lẫn thù hận.

“Ai đang nói chuyện vậy? Là mấy người Chúc Phi à?”

Vương Vân lập tức đứng dậy.

“Hình như thế”.

Chúc Dũng liếc nhìn Vương Vân.

“Bọn họ đến đây làm gì?”

Chúc Linh Linh và Tần Lâm quay lại nhìn nhau.

“Hình như là muốn ở chỗ chúng ta? Thật hay giả vậy?”

Vương Vân trầm giọng nói.

“Đúng là tự nhiên như ruồi ấy nhỉ, ha ha”.

Tần Lâm cười khinh bỉ.

“Đi thông báo cho mọi người, chút nữa đến đây tập hợp, mở cuộc họp tạm thời”.

Tần Lâm nghe thấy có người đang nói chuyện ngoài cửa, quả nhiên là giọng Chúc Nhị Bạch, mặc dù mấy người Vương Vân không nghe thấy rõ, nhưng tai của Tần Lâm vô cùng thính.

Quả nhiên, có một tin nhắn gửi vào trong nhóm chat của nhà họ Chúc, tất cả đến chỗ ông cụ Chúc họp.

“Ông cụ này lại định nổi cơn gì vậy? Nửa đêm nửa hôm rồi mà còn không để cho người khác nghỉ ngơi?”

Vương Vân oán trách.

“Được rồi, bố chúng ta đã nói có việc thì chắc chắn là có việc rồi”.

Chúc Dũng nói rồi kéo Vương Vân dậy.

“Anh Tiểu Lâm, chúng ta cũng đi đi”.

Chúc Linh Linh nói.

“Em đi đi, anh không đi đâu, nhà họ Chúc bọn em họp, suy cho cùng hiện giờ anh vẫn là người ngoài, không tiện tham gia”.

Tần Lâm xua tay nói.

“Vậy được, anh Tiểu Lâm, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi”.

Chúc Linh Linh gật đầu, cùng bố mẹ đi tham gia cuộc họp gia đình.

Tần Lâm vốn định đi nghỉ ngơi, nhưng khi anh liếc nhìn sang nhà bếp thì phát hiện dì Phùng đang ngủ gật trên bàn bếp, điện thoại vẫn đang xem livestream.

“Lại là Tiểu Tuyết? Có vẻ như dì Phùng thật sự rất thích Tiểu Tuyết”.

Tần Lâm không khỏi mỉm cười nhìn vào màn hình, Vương Đông Tuyết đang livestream cùng với một người phụ nữ khác, hình như là đang bán đồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play