“Chú Hai, cuối cùng chú cũng về rồi?”

Người thanh niên mắt sáng rực khi thấy Phương Hồi, rảo bước đến.

“Vân Long, vị này là?”

Phương Hồi cau mày lại, ông ấy hơi khó chịu khi chưa được sự cho phép mà Phương Vân Long lại dẫn người ngoài vào nhà.

“Chú Hai, đây là Mạt Đạo Tử đại sư của Thiên Sư đạo mà cháu đặc biệt mời tới để khám bệnh cho thím Hai”.

Phương Vân Long hào hứng nói.

“Mạt Đạo Tử đại sư là truyền nhân đời thứ 37 của Thiên Sư đạo, là đại sư đạo gia chân chính, rất có kinh nghiệm trong việc điều hòa âm dương, lần này nhất định có thể giúp được chú và thím”.

Phương Hồi gật đầu, dù gì Phương Vân Long cũng là cháu ruột của mình, anh ta cũng rất lo lắng về chuyện này, chung quy là vì muốn tốt cho người nhà thế nên ông không trách anh ta.

“Chú Hai, đây là......”

Phương Vân Long nhìn Tần Lâm.

“Cậu ấy là bạn của chú, cũng đến để khám bệnh cho chú”.

Phương Hồi bình thản nói.

“Anh Hồi, anh về rồi à?”

Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp tầm hơn ba mươi tuổi tươi cười rạng rỡ bước từ trên tầng xuống.

“Vân Long cũng ở đây sao”.

Trần Hy Hy đến bên cạnh Phương Hồi, cởi áo khoác ngoài cho ông.

“Thím Hai, đây là Mạt Đạo Tử đạo trưởng của Thiên Sư đạo cháu đích thân mời đến cho chú thím”.

“Cháu cũng tốn công rồi, cảm ơn cháu nhé”.

Trần Hy Hy gật đầu với Mạt Đạo Tử, tia hy vọng lóe lên trong ánh mắt, mấy năm nay bà ấy và Phương Hồi muốn có con mà không được, bà ấy không ngừng chăm sóc sức khỏe, uống thuốc, hơn nữa đã ở trong Hoa Phủ Bắc Quốc có nguồn oxy tự nhiên này được hai năm rồi, bởi vì muốn khỏe mạnh để sinh một người con nối dõi tông đường cho Phương Hồi, nếu không gia nghiệp khổng lồ này sẽ không có ai kế thừa.

“Tôi thấy ông Phương không tin tôi đúng không? Ông lại mời một tên oắt con vắt mũi chưa sạch cũng đến để chữa bệnh, chẳng phải là đang sỉ nhục tôi sao?”

Mạt Đạo Tử khẽ nói, khóe miệng nhếch lên thể hiện sự chế giễu.

“Đúng vậy, tên này thì hiểu cái gì? Chú Hai, chú tuyệt đối đừng để bị cậu ta lừa, một tên vắt mũi chưa sạch thì có bản lĩnh gì chứ? Thời buổi này kẻ giả danh lừa đảo nhiều lắm, chúng ta phải cẩn thận vào”.

Phương Vân Long cười khẩy, nhìn Tần Lâm với ánh mắt khinh bỉ.

“Tuổi trẻ suốt ngày ăn chơi lêu lổng, không tìm công việc đàng hoàng lại đi làm cái nghề lừa đảo này, cậu không nhìn lại cái bản thân mình xem có đủ tư cách chữa bệnh cho chú thím tôi không, tôi mặc kệ cậu lừa chú Hai tôi thế nào nhưng cậu không lừa nổi tôi đâu, cậu tưởng mình là ai chứ? Thực sự coi mình là cao nhân đắc đạo như Mạt đạo trưởng ư? Cậu xứng chắc? Chú Hai tôi vì bệnh nặng chạy chữa khắp nơi nên mới tìm đến cậu”.

“Biết điều thì cút ngay đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí. Nếu như tôi thực sự vạch trần thì cậu còn mặt mũi đứng ở đây sao? Bây giờ tôi giữ thể diện cho cậu, cậu còn biết sai để sửa, nếu không lát nữa sẽ không may mắn như này đâu”.

Lời lẽ của Phương Vân Long sắc bén, ánh mắt như lưỡi đao muốn xé toạc Tần Lâm, đầy tính gây hấn khiến anh thấy rất khó chịu, anh cau mày lại, nếu không phải Phương Hồi từng giúp đỡ bản thân thì chắc chắn anh sẽ rời đi ngay lập tức.

“Im miệng! Đây là khách chú mời đến, ai cho cháu nói lời lẽ ngông cuồng với cậu Tần chứ? Cút ngay đi”.

Phương Hồi tát một phát vào mặt Phương Vân Long, mặt anh ta thâm tím lại, nghiến răng nghiến lợi, mắt long sòng sọc, nhưng không dám làm gì chỉ đành trừng mắt nhìn Tần Lâm.

“Thôi bỏ đi anh Hồi, Vân Long cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta, sao chúng ta có thể hất bỏ ý tốt của thằng bé chứ? Vân Long còn không mau xin lỗi chú Hai đi”.

Trần Hy Hy khoác tay Phương Hồi rồi nói.

“Cháu xin lỗi chú Hai, cháu biết sai rồi ạ”.

Phương Vân Long cuộn chặt nắm đấm, khẽ nói. Chú Hai trước giờ chưa từng đánh anh ta, chỉ vì tên họ Tần chó chết này, đồ khốn nạn.

“Nếu đã vậy rồi thì để Mạt đạo trưởng xem cho ông Phương đi”.

Tần Lâm nói.

“Cậu Tần, cái này.....”.

Phương Hồi khó xử nói.

“Không sao, người ta đã có lòng muốn chữa như thế thì không cần tôi nhúng tay vào, tôi đứng một bên xem là được rồi”.

“Biết điều là tốt, có đạo trưởng tôi ở đây không đến lượt cậu múa rìu qua mắt thợ’.

Mạt Đạo Tử cười khẩy rồi nói.

“Chú Hai, Mạt đạo trưởng là truyền nhân của Thiên Sư đạo, có ông ấy ở đây chú và thím nhất định sẽ thành công”.

Phương Vân Long ôm mặt nói.

“Nếu đã thế thì để Mạt đạo trưởng khám cho thím với chú đi”.

Trần Hy Hy nói.

“Mời hai vị ngồi”.

Mạt Đạo Tử gật đầu, ra vẻ lão luyện, sờ mạch tượng cho Trần Hy Hy và Phương Hồi.

“Ô? Đây là vòng trân châu Tâm Phật trong truyền thuyết sao? Là chuỗi vòng Quan Âm tặng đệ tử, lại còn phát sáng như thế, chắc là của đại sư phải không?”

Mạt Đạo Tử kinh ngạc nhìn chuỗi vòng Tâm Phật của Phương Hồi.

“Vòng Tâm Phật này đúng là đã được đại sư khai quang, hơn nữa không phải người tầm thường, theo lý mà nói thì không thể nào có chuyện đó, ông phải bảo quản cẩn thận, tuyệt đối không được làm mất”.

Mạt Đạo Tử ngưỡng mộ nói.

“Chuỗi vòng Tâm Phật này là của đại sư Nguyên Phúc – người mà Vân Long giới thiệu đưa cho tôi, nói rằng tôi được quý nhân phù hộ, người khác trả bao nhiêu tiền cũng không bán, xem ra là bảo bối thực sự”.

Phương Hồi gật đầu nói.

“Mạch tượng của ông mạnh, hơn nữa rất ổn định, không hề có điều gì khác thường, có điều phu nhân lại mắc bệnh khó nói không dễ nhận ra”.

Mạt Đạo Tử cau mày.

“Ý gì chứ? Lẽ nào là vấn đề của tôi sao?”

Mặt Trần Hy Hy biến sắc, lo lắng hỏi Mạt Đạo Tử, đợi ông ta trả lời.

“Có thể coi là như thế, nhưng các người chỉ cần dùng thuốc của bần đạo là sẽ không sao”.

Mạt Đạo Tử vô cùng tự tin, mỉm cười, móc từ trong ngực ra một viên đan dược.

“Đây là thập toàn đại bổ đan mà tôi đã dày công chế luyện, dùng một năm là sẽ chữa khỏi bệnh hoàn toàn, nhất định hai vị có thể sinh một cháu bé bụ bẫm”.

Mạt Đạo Tử thề thốt, vô cùng tự tin về đan dược của mình.

“Thập toàn đại bổ đan?”

Hai mắt Trần Hy Hy sáng rực nhìn viên đan dược trong tay Mạt Đạo Tử rồi quay sang nhìn Phương Hồi, có thể nhận ra sự kỳ vọng của bà.

Mấy năm rồi mà họ không có tin tức gì, thế nên đã đi chạy chữa khắp nơi, tìm vô số danh y nhưng đều vô ích, điều này khiến Phương Hồi thấy hơi tuyệt vọng, bởi vì Tần Lâm đã chữa khỏi cho cả nhà họ Cung nên ông ấy cũng hy vọng anh có thể chữa khỏi bệnh cho mình.

“Chú Hai, Mạt đạo trưởng là cao nhân đắc đạo, truyền nhân của Thiên Sư đạo, không có gì phải nghi ngờ uy quyền của ông ấy, lần này xem ra chúng ta tìm đúng người rồi”.

Phương Vân Long vui mừng như thể mình sinh con vậy.

“Vậy thì kê thuốc một năm đi? Hết bao nhiêu tiền? Chỉ cần có thể chữa được, tốn bao nhiêu tôi cũng chịu”.

Trần Hy Hy mừng rỡ nói.

“Chữa bệnh cứu người khắp thiên hạ là chí nguyện cả đời của bần đạo, không phải vì kiếm tiền, nếu hai vị cứ nhất quyết đưa, vậy thì đưa chút tiền phí là được, tôi cũng sẽ dùng số tiền này để cứu chữa người dân nghèo khổ trong thiên hạ”.

Mạt Đạo Tử cười ha ha nói, vẻ mặt ung dung trầm tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play