Tần Lâm lạnh lùng nói.

"Hoàng Đại Tiên? Nếu như không vì con Hoàng Đại Tiên này thì chúng ta đã đi ra khỏi đây từ lâu rồi, Hoàng Đại Tiên của cô suýt nữa hại chết chúng ta đấy".

"Nước tiểu của Hoàng Bì Tử có tác dụng gây ảo giác với con người, có thể khiến con người gặp ảo giác, hơn nữa nó vẫn luôn ở sau lưng chúng ta giả thần giả quỷ, xóa dấu chân và ký hiệu mới khiến chúng ta cứ đi lòng vòng ở đây, không đi ra khỏi được chỗ này".

"Hóa ra là vậy".

Cổ Lực Na Mỹ hiểu ra, ánh mắt đầy sự phức tạp, đúng như Dương Vân Kim nói, bọn họ kính nể Hoàng Đại Tiên, trong thôn bọn họ, thậm chí cả khu vực Đông Bắc đều kính sợ hồ ly và Hoàng Bì Tử, đắc tội Hoàng Bì Tử nhất định sẽ bị trừng phạt. Nhưng bây giờ liên quan đến tính mạng, sinh tử trước mắt, bọn họ nhất định không thể từ bỏ ý đồ được.

"Tôi nhớ ra rồi, còn Hoàng Bì Tử này là con ở cạnh đống củi nhà tôi lúc trước?"

Mộc Tâm Lan hít một hơi lạnh, không ngờ Hoàng Bì Tử lại thù dai như vậy, hơn nữa vẫn luôn theo đến đây, đúng là khó tin.

Mộc Tâm Lan nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Con vật này đúng là độc ác, suýt nữa hại chết chúng ta".

Ánh mắt của Tần Lâm lóe lên tia lạnh lẽo, anh hung ác bóp mạnh cổ Hoàng Bì Tử, dù nó có giãy giụa thế nào thì cũng không tránh được chưởng này của Tần Lâm.

"Vậy nên, nó nhất định phải chết! Nó không chết, chúng ta không đi ra được".

Dương Vân Kim phức tạp nhìn Tần Lâm, Hoàng Đại Tiên trong tim cô ta là thần thánh không thể xâm phạm.

"Tàn nhẫn quá, anh tàn nhẫn quá, Hoàng Đại Tiên nhất định sẽ không tha cho anh".

Tần Lâm cười khẩy, nhưng không để ý Dương Vân Kim, giết con Hoàng Bì Tử này bọn họ mới tìm được đường ra.

"Hồ đồ ngu xuẩn".

Cổ Lực Na Mỹ nói.

"Mau đi thôi, nếu không tí nữa trời tối đấy".

"Đi!"

Tần Lâm gật đầu, bốn người lại lên đường, tìm đường ra.

Khi nhìn thấy hoàng hôn chập tối, sắc trời dần tối lại, bọn họ đã đi được mấy tiếng rồi, cuối cùng cũng dừng lại ở khe núi.

Chân Dương Vân Kim tê dại rồi, đau muốn gãy lìa, tất cả là tại Tần Lâm, nếu không tại anh thì mình cũng không đen đủi thế này.

"Chúng ta rốt cuộc phải đi đến lúc nào đây, tôi sắp không đi được nữa rồi Na Mỹ".

Dù sao trong lòng cô ta, tất cả lỗi lầm đều là do Tần Lâm.

"Không xa nữa".

Cổ Lực Na Mỹ nhìn bốn phía, kinh ngạc nói.

"Đây không phải là nơi lúc nhỏ chúng ta hay đến chơi sao Vân Kim, cô xem nè!"

Lời Cổ Lực Na Mỹ khiến Dương Vân Kim ngồi phắt dậy, tỉ mỉ quan sát bốn phía, mắt híp lại, nhìn chăm chăm.

Dương Vân Kim vui muốn chết, ánh mắt nồng cháy, hi vọng sống lại được nhen nhóm trong trái tim bọn họ.

"Đây đây đây... đúng là chỗ đó! Chúng ta đi ra rồi! Chúng ta thực sự đi ra rồi!"

Mộc Tâm Lan nhảy cẫng lên, nhảy vào lòng Tần Lâm, lúc này, Dương Vân Kim và Cổ Lực Na Mỹ nhìn hai người bọn họ, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Anh Tần, chúng ta được cứu rồi!"

Cổ Lực Na Mỹ bĩu môi cười nói.

"Đủ rồi, mặc dù bây giờ tôi rất đói, nhưng tôi vẫn không muốn ăn cẩu lương đâu".

Mộc Tâm Lan hơi đỏ mặt, vội vàng xuống khỏi người Tần lâm, mặt đầy ngượng ngùng.

Mộc Tâm Lan chuyển chủ đề.

"Nếu đã tìm được đường ra rồi thì chúng ta mau đi thôi. Đi sớm chút để đỡ chịu tội ở cái nơi ma quỷ này".

Điều quan trọng nhất lúc này vẫn là rời khỏi nơi này, mặc dù bọn họ đã tìm được đường ra, nhưng bây giờ đâu đâu cũng là băng tuyết, cũng không có thức ăn, bọn họ ở đây thêm khắc nào là nguy hiểm thêm khắc ấy.

Tần Lâm nhíu mày, nói nhỏ.

"Cẩn thận, có người!"

Lúc này một đoàn hơn mười người xuất hiện ở phía trước bọn họ, tất cả đều được trang bị vũ trang, quần áo đồng loạt màu xanh quân đội, trang bị dày cộp, ở trong rừng già, trông vô cùng cảnh giác.

"Thực sự có người".

Cổ Lực Na Mỹ kinh ngạc nhìn Tần Lâm, người đàn ông này lợi hại quá, không thể không nói, bản thân trước giờ không phục ai, kể cả đàn ông trong thôn cũng không ai là đối thủ của cô ấy nhưng sau chuyện này cô ấy bắt đầu nhìn Tần Lâm bằng con mắt khác.

Mộc Tâm Lan nói nhỏ, lúc nào cũng phải để phòng, huống hồ ở trong rừng già băng tuyết thế này lại cùng lúc xuất hiện nhiều người như thế thực sự khiến người ta đề phòng.

"Bọn họ là ai? Anh Tần, họ có gây bất lợi cho chúng ta không?"

"Cứ xem đã rồi nói tiếp".

Tần Lâm nói, hơn mười người kia cũng phải hiện ra dấu chân của bọn Tần Lâm, vội vàng đuổi đến.

Một người đàn ông ngoại quốc cao to lực lưỡng, dùng thứ tiếng Trung tồi tệ, mỉm cười nói.

"Xin chào, chúng tôi là đội khảo sát nước ngoài, trong thôn nghe nói có người đào được sâm vương trăm năm nên đến mua. Trong số mấy người có ai quen cô Dương Vân Kim không?"

Cổ Lực Na Mỹ nhíu mày.

"Đội khảo sát nước ngoài đến núi Trường Bạch của chúng tôi khảo sát cái gì?"

Có điều nghe thấy là mua sâm vương, Dương Vân Kim lại vui mừng, ánh mắt sáng bừng lên.

"Là tôi, tôi là Dương Vân Kim, người mấy người cần tìm là tôi".

Dương Vân Kim gật đầu, khập khiễng đi ra từ phía sau, vui mừng vô cùng.

Scott tươi cười, xông đến chỗ Dương Vân Kim.

"Xin chào cô Dương Vân Kim, tôi tên là Scott, đây là bạn đồng hành của tôi, tôi muốn mua sâm vương của cô, không biết cô muốn bán với giá bao nhiêu tiền?"

Dương Vân Kim nói.

"Mấy người thực sự muốn mua sâm vương sao? Nhưng sâm vương của tôi bán cho người khác với giá mười triệu rồi, nếu mấy người thực sự muốn mua thì tôi sẽ bán nó với giá hai mươi triệu cho mấy người".

"Chúng tôi nhất định sẽ tôn trọng bạn bè nước ngoài, hi hi hi, giá của nó là hai mươi triệu, mua hay không tùy mấy người ".

Mộc Tâm Lan cảm thấy khó chịu thay anh Tần, Dương Vân Kim này thực sự không biết xấu hổ, bây giờ hoàn toàn tỏ vẻ không quan tâm, mà muốn ra giá với anh Tần, cô ta cảm thấy mười triệu là quá thiệt.

"Dương Vân Kim, cô không biết xấu hổ à? Cô đã đồng ý bán cho anh Tần rồi, sao lại lên giá như vậy? Đây chẳng phải không biết giữ chữ tín sao? Hơn nữa nếu như không có anh Tần thì cô có ra được khỏi đây không hay là chết trong rừng nguyên sinh lâu rồi?"

Cổ Lực Na Mỹ cũng khó chịu, nhìn Dương Vân Kim nói.

"Vân Kim, chúng ta đã đồng ý bán cho anh Tần rồi, cô không thể lật lọng như vậy".

Dương Vân Kim đáp.

"Tôi thấy bây giờ cô bắt đầu giúp người ngoài phải không? Tiếng nào tiếng nấy anh Tần, gọi thân mật thế, còn là bạn thân của tôi nữa không, tôi là bạn thân của cô đấy? Cô chẳng nhẽ không muốn bán được nhiều tiền sao? Chẳng nhẽ muốn làm công cho người khác sao? Đừng có hơi tí lại nói anh ta cứu chúng ta. Nếu không vì anh ta, chúng ta có bị lạc ở trong rừng không? Không vì anh ta, tôi có bị thương nghiêm trọng vậy không? Tôi nghĩ anh ta cố ý, lấy việc công báo thù tư".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play