"Chu Ôn, mẹ kiếp, anh muốn chết phải không? Anh dám đắc tội với cả doanh nhân nổi tiếng ở thành phố à? Số tiền mà họ đầu tư vào huyện mình suýt nữa do anh mà bị hủy, anh đừng làm trưởng thôn nữa, ngày mai đến viện kiểm soát đầu thú đi, anh đã tham ô ba trăm nghìn tiền sửa chữa đường của thôn, anh nghĩ tôi không biết chắc?"

"Bí thư Tôn! Tôi tôi..."

Chu Ôn lảo đảo, té xuống đất, hai mắt thất thần, vô cùng trống rỗng, ông ta không ngờ được một cuộc điện thoại của người trước mặt có thể khiến ông ta thành ra thế này, hơn nữa trực tiếp đánh ông rơi xuống mười tám tầng địa ngục.

"Đập gãy chân bọn họ đi, sau đó vứt ra ngoài".

Phương Hồi nói xong, sắc mặt tất cả mọi người tái mét, lùi về sau theo bản năng, nhưng bọn họ cũng từng thấy được thực lực của hai tên vệ sĩ này. Vô cùng thuần thục, một tiếng kêu chói tai vang lên, tất cả mọi người đều bị đánh gãy xương, vứt vào cống rãnh.

Mộc Tâm Lan và Mộc Đạt Hoa ở bên nhìn thấy cảnh này mà sợ hết hồn hết vía, kinh khủng quá!

Dương Quế Hoa còn chẳng dám ngẩng đầu lên, căn bản không dám nhìn Tần Lâm, ai mới là ông chủ, vừa nhìn là biết ngay!

Dương Quế Hoa sợ muốn chết, nếu như Tần Lâm muốn đối phó với bà ta thì chắc cũng đánh gãy hai chân bà ta!

Tần Lâm nói.

"Ông Phương, ông vất vả rồi, mấy người về đi, chuyện còn lại để tôi tự xử lý là được, khi nào tôi cần tôi sẽ gọi điện cho ông".

"Ừm, vậy tôi đi trước, cậu Tần bảo trọng".

Phương Hồi rời khỏi nhà họ Mộc, lúc này tất cả mọi người mới cảm thấy thả lỏng, bởi vì Phương Hồi khiến bọn họ cảm thấy quá quá áp lực, cứ như bị một ngọn núi lớn đè bẹp trên đỉnh đầu vậy.

Trong mắt Mộc Tâm Lan tràn đầy sự kích động, anh Tần trong thời khắc quan trọng đã cứu được cả nhà cô, nếu như không có anh Tần thì chắc cả đời mình bị hủy hoại rồi.

Mẹ luôn thiên vị, điều này khiến cô tuyệt vọng vô cùng, nhưng may mà kết quả cuối cùng vẫn ổn, bệnh của bố cũng tốt hơn, tâm bệnh của mình cũng không còn.

"Cậu Tần, cảm ơn cậu, bệnh của tôi cũng nhờ cậu chữa khỏi, tôi chỉ là một người thôn quê mình thường cũng không biết nói gì, nhưng nếu cậu cần Lão Mộc tôi giúp, dù là núi đao biển lửa tôi cũng sẽ xông vào”.

Mộc Đạt Hoa nghiêm túc nói, uống nước nhớ nguồn, những việc mà Tần Lâm đã làm cho gia đình ông ấy là đại ân khó có thể báo đáp.

"Mẹ, lần này em trai không sao rồi. Sau này mẹ cũng tự thu xếp ổn thỏa đi".

Mộc Tâm Lan nhìn mẹ mình, Dương Quế Hoa gật đầu, căn bản không dám nhìn Tần Lâm.

Dương Quế Hoa cúi đầu nói, tay không ngừng run rẩy.

"Ừ, mẹ biết rồi, xin lỗi con gái, mẹ biết mình sai rồi".

Mộc Đạt Hoa tức giận mắng.

"Còn không mau tìm con trai bà về!"

"Bây giờ tôi đi ngay đây".

Dương Quế Hoa phủi mông, vội vàng đi đến nhà Lão Lý. Dương Quế Hoa thở phào một hơi, cũng được coi là đã giải quyết xong rồi. Có điều lần này bà ta nhất định không thể để Mộc Tâm Lan bỏ qua cậu con rể kia, Tần Lâm là ông chủ thực sự, suýt nữa bị bà ta đuổi ra khỏi nhà, may mà cuối cùng chuyển nguy thành an.

Tần Lâm nói.

"Anh cũng phải đi đây, Tâm Lan, chiều anh phải đến núi Trường Bạch một chuyến".

Mộc Tâm Lan nói.

"Em đi cùng anh nhé".

"Nhưng mà nhà em..."

"Yên tâm đi cậu Tần, nhà tôi có tôi làm trụ cột, chỉ cần tôi vẫn còn, cả nhà cũng vẫn còn".

Mộc Đạt Hoa cười nói, ông ấy có thể thấy được con gái thích cậu Tần này, mặc dù không biết thân phận của đối phương, nhưng con cháu tự có phúc của con cháu, ông ấy cũng không can thiệp được, huống hồ cậu Tần cũng là ân nhân của bọn họ.

"Anh Tần, anh yên tâm, em sống cạnh rừng từ nhỏ, em cũng lợi hại lắm đó! Sẽ không kéo chân anh đâu".

Mộc Tâm Lan mong mỏi nói. Cô muốn được báo ân, muốn được làm gì đó cho Tần Lâm. Bản thân còn nợ anh đến tận hơn trăm nghìn, món tiền này cô nhất định phải trả hết.

Mộc Đạt Hoa cười nói, ông ấy đương nhiên thấy được suy nghĩ của con gái mình.

"Hai đứa không cần lo đến sức khỏe của tôi, con gái tôi cũng được con là thợ săn bán chuyên đấy, một khi đi vào rừng sâu, chưa chắc đã kém hơn mấy anh đàn ông. Ha ha ha".

"Vậy thì được".

Tần Lâm nhún vai nói, nếu như bản thân cứ không đồng ý thì cô ấy sẽ không thoải mái, thà rằng tạo cơ hội thuận nước giong thuyền, lần này đi coi như cũng có bạn có bè.

Mộc Tâm Lan cười như hoa nở, bố mình cũng khỏe hơn rồi, cô ấy cũng không còn điều gì lo lắng nữa nên đi hái nhân sâm với anh Tần, vậy cũng vui hơn.

"Vậy thì tốt quá, anh Tần, bây giờ em thu xếp một chút rồi chúng ta xuất phát".

Tần Lâm và Mộc Tâm Lan ngồi xe đến địa chỉ mà Phương Hồi để lại để đi tìm nhân sâm.

Cổng thôn có một cô gái trẻ mặc áo len vàng, đội mũ, vẫy tay với Tần Lâm và Mộc Tâm Lan.

Cô gái cười nói, mặt hơi đen, có thể là do phơi nắng nhiều, trông cô không giống những cô gái trắng nõn nà ở thành phố.

"Hai người là người mà ông chủ giới thiệu phải không? Tôi là Dương Vân Kim, sâm vương này chính là do tôi và người chị em của tôi đi vào rừng sâu và phát hiện ra".

"Xin chào! Tôi tên là Mộc Tâm Lan, đây là Tần Lâm!"

Mộc Tâm Lan nhìn Dương Vân Kim, mỉm cười, dù sao giữa con gái với nhau cũng dễ nói chuyện

Dương Vân Kim nói.

"Đi thôi, bây giờ chúng ta đi thì chắc trước khi trời tối là đến nơi".

"Ừm".

Tần Lâm gật đầu, ba người thu dọn, vội vàng chuẩn bị xuất phát, họ phóng đến rừng nguyên sinh.

Mộc Tâm Lan cẩn thận tìm một chiếc áo khoác dày cho Tần Lâm.

"Đây là áo bông của bố em, anh Tần khoác vào đi, trong núi lạnh, mà không biết có thay đổi thời tiết không, tháng mười có thể có bão tuyết chặn núi".

Dương Vân Kim nói.

"Có vẻ em gái cũng là người của núi Trường Bạch nhỉ?”

Mộc Tâm Lan gật đầu.

“Ừm, nhà tôi cách đây không xa, ngành du lịch cũng chưa khai phá đến đây, nên đây cũng được coi là khu vực rừng nguyên sinh”.

"Tháng mười sẽ có bão tuyết chặn núi? Ha ha thần kỳ thật”.

Tần Lâm cười, mặc dù nghe có vẻ đáng sợ nhưng với trí tuệ của người bản địa, một người ngoài như anh không có quyền chất vấn.

Ba người nhanh chóng đi đến núi, nhân lúc xế trưa còn ánh nắng mặt trời. Xung quanh trùng diệp toàn cây cổ thụ, cảnh này không ngừng lọt vào tầm mắt của Tần Lâm, xung quanh dường như là những cây cổ thụ vài trăm vài nghìn năm tuổi, núi Trường Bạch này là khu vực rừng nguyên sinh, là đối tượng trọng điểm được bảo hộ của quốc gia, người trong thôn ngoại trừ được vào để săn bắn, thì không được phép đốn củi.

Cứ đi một đoạn là có một cây lớn vài chục mét, che khuất bầu trời, chỉ có một chút ánh nắng mặt trời xuyên qua tán lá rậm rạp.

Sau khi lên núi, Tần Lâm cảm thấy lạnh hơn rõ, dường như nhiệt độ thấp hơn nhiệt độ bên ngoài một chút.

Mộc Tâm Lan nói với Tần Lâm.

“Sau khi đi sâu vào trong núi sâu rừng rậm, chúng ta phải cẩn thận với nhiệt độ và cây cỏ xung quanh. Có điều may mà trong phạm vi mười mấy dặm không có thú dữ”.

Dương Vân Kim cười ha ha rồi đi lên phía trước.

“Em gái nói đúng ý tôi đó, nếu đã vậy thì tôi cũng không cần dặn dò nữa. Nói chung là phải cẩn thận”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play