“Mọi chuyện đều không thể tránh khỏi chữ lý, mẹ em lấy tiền của anh, sau đó hứa gả em cho anh, anh một lòng một dạ vì em là sai sao? Giờ em có bạn trai rồi, chuyện này đã không thể tiếp tục nữa, anh lấy lại tiền thuộc về mình cũng là chuyện bình thường mà, mẹ em lấy anh ra làm trò đùa, lẽ nào anh không nên dạy dỗ bà ta à? Nhà họ Mộc các em thấy anh dễ ức hiếp lắm à?”
“Tiền đã đưa cho con gái nhà lão Lý hết rồi, không còn nữa”.
Dương Quế Hoa cắn môi nói.
“Đù má! Còn giở trò ngang ngược với tôi đúng không?”
Chu Đại Sướng không cần biết đúng sai, lại vung tay tát vào mặt Dương Quế Hoa, Dương Quế Hoa bị tát quay một vòng ba trăm sáu mươi độ, hoa mắt chóng mặt.
Mộc Tiểu Lộ đứng bên cạnh run rẩy, trốn sau lưng Dương Quế Hoa, không dám cả thở mạnh.
“Chu Đại Sướng, anh muốn thế nào! Anh có thôi ngang ngược ở nhà họ Mộc chúng tôi đi không”.
Mộc Tâm Lan chắn trước mặt Dương Quế Hoa, tức giận nhìn Chu Đại Sướng.
“Đủ rồi, tôi trả tiền cho anh, anh cũng đã đánh người ta rồi, chuyện này kết thúc ở đây đi, cũng như anh vừa nói, mọi chuyện đều không tránh khỏi chữ lý”.
Tần Lâm lạnh nhạt nói, hai cái tát này đã khiến Dương Quế Hoa xây xẩm mặt mày rồi. Bản thân anh chỉ là người ngoài nên cũng không cần phải xen vào, nhưng thấy Mộc Tâm Lan khó xử, anh không thể đứng ngoài cuộc.
“Hay, người thành phố quả nhiên rất quyết đoán, không nói vòng vo, tốt, tôi cầm tiền sẽ đi ngay, hủy bỏ cuộc hôn nhân này, nhưng nhà họ Mộc các người sau này còn dám làm chuyện như này nữa thì sẽ không xong với tôi đâu”.
Chu Đại Sướng mạnh mồm nói, liếc nhìn sang Tần Lâm, anh ta cũng sợ Tần Lâm tức giận, lần này anh ta cũng coi như là lấy lại được thể diện rồi, cũng đã tát Dương Quế Hoa hai phát khiến cơn tức nguôi ngoai, nhưng trong lòng anh ta vẫn cực kỳ bức bối, nếu không phải sợ quyền uy của Tần Lâm, anh ta chắc chắn sẽ không chịu dàn hòa.
“Anh Tần, em...em nhất định sẽ trả lại tiền cho anh”.
Mộc Tâm Lan vô cùng cảm động, lúc này Dương Quế Hoa căn bản không biết kiếm đâu ra tiền, tiền đưa hết cho nhà lão Lý làm sính lễ rồi. Nghĩ thế Mộc Tâm Lan lại thấy tức, nhưng dù sao cũng là mẹ mình, cô ấy không thể giương mắt nhìn mẹ mình bị đánh được.
Mặc dù Chu Đại Sướng đáng giận, nhưng suy cho cùng, mẹ cô mới chính là kẻ đầu têu.
“Bạn đã nhận được một trăm nghìn tệ!”
Chu Đại Sướng nhận được tiền liền quay người rời khỏi nhà họ Mộc, nhưng trong lòng càng lúc càng thấy bức bối, chuyện này chắc chắn không thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
“Không được, tôi phải đi tìm lão Lý”.
Ánh mắt Chu Đại Sướng lạnh lùng nói.
“Có tiền sao không sớm đưa ra? Hại mẹ bị ăn hai phát tát, con hài lòng chưa? Đúng là đứa con gái không có lương tâm”.
Dương Quế Hoa ấm ức, khuôn mặt đã hơi sưng đỏ lên.
“Đúng vậy, em thấy hai người chắc chắn là cố ý. Chị, chị có còn là người không, nếu em mà có tiền, thấy mẹ bị đánh thì em đã nhanh chóng lấy tiền ra rồi”.
Mộc Tiểu Lộ lúc này đứng dậy, ưỡn ngực thẳng lưng, nạt nộ chị gái.
“Vừa rồi, khi người ta đánh mẹ cậu, sao cậu không cứng cỏi như vậy? Hiện giờ lại hăng hái với chị mình thế? Cả nhà các người đang chó cậy gần nhà à?”
Tần Lâm lạnh lùng nói, Mộc Tâm Lan thật sự chịu ấm ức quá, anh cũng không nhìn nổi, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, anh vốn dĩ không muốn xen vào.
“Cậu nói gì? Không có năm trăm nghìn thì đừng mơ lấy con gái của tôi! Đừng tưởng cậu là người thành phố mà tôi sợ cậu, có bản lĩnh thì cậu đánh tôi đi, đánh đi?”
Dương Quế Hoa vỗ vào mặt mình, trợn mắt nhìn Tần Lâm nói, nếu anh đã có tiền thì tôi chắc chắn phải đòi nhiều.
“Đúng vậy, muốn lấy chị gái tôi, không có năm trăm nghìn thì đừng hòng”.
Mộc Tiểu Lộ đứng bên cạnh mẹ cổ vũ.
“Hai người có thôi đi không? Chê con chưa đủ xấu hổ à? Trong mắt mẹ, con gái mẹ đáng giá nhiều tiền thế hả? Con là con gái mẹ, không phải là hàng hóa để mẹ mua bán!”
Cả người Mộc Tâm Lan run lên vì tức giận, trách móc.
Truyện Trinh Thám“Được, con luôn đúng, mẹ gọi con là mẹ nhé, được không?”
Dương Quế Hoa tức đến nỗi hổn hển nói.
“Khiến mẹ mình mất mặt trước mặt người ngoài, đây là chuyện người con có hiếu nên làm à”.
Dương Quế Hoa chế nhạo.
Lúc này, điện thoại Tần Lâm vang lên, Tần Lâm nhận điện thoại, nói vài câu rồi nhìn sang Mộc Tâm Lan.
“Anh phải vào trong thành phố, tối nay còn có việc”.
Tần Lâm nói.
“Chê chúng tôi là dân nông thôn thì cứ nói thẳng, những không có năm trăm nghìn thì đừng mơ lấy con gái tôi”.
“Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi có được không?”
Mộc Tâm Lan kéo Tần Lâm ra ngoài cổng, mặt đầy vẻ xin lỗi.
“Xin lỗi anh Tần, em cũng không ngờ mọi chuyện này thành như thế này, đều là lỗi của em, có lẽ em không nên đưa anh đến đây, anh đừng đề ý, sau khi trở về, em nhất định sẽ cố gắng trả lại tiền cho anh nhanh nhất có thể, tổng cộng hai trăm nghìn, em đã nhớ kĩ rồi”.
Mộc Tâm Lan nói nhấn mạnh từng câu từng chữ.
“Đừng lo lắng về chuyện tiền bạc, em đi xem bố em đi, không có gì ngoài ý thì ngày mai bệnh của bố em sẽ gần hồi phục rồi. Mấy viên sỏi thận sau khi bị phá sẽ được thuốc hập thụ và thải ra ngoài theo lỗ chân lông. Mặc dù rất đau, nhưng đúng thuốc đúng bệnh, chắc chắn sẽ không để lại bất kỳ di chứng nào”.
Tần Lâm nói.
“Em không biết nên cảm ơn anh như thế nào nữa, anh giúp em nhiều như vậy mà em còn để anh thấy chuyện cười nữa”.
Mộc Tâm Lan nói với khuôn mặt khổ sở, anh Tần đã tận tình giúp đỡ cô hết lòng rồi.
“Bệnh của bố em là quan trọng nhất, không sao đâu, anh đi trước đây”.
Tần Lâm gật đầu, quay người rời khỏi nhà họ Mộc.
Sau khi Tần Lâm rời đi, Dương Quế Hoa vội vàng kéo Mộc Tâm Lan vào phòng, đóng chặt cửa.
“Thằng nhóc kia có tiền đúng không? Năm trăm nghìn tệ đối với cậu ta mà nói chắc không khó đâu nhỉ? Nếu có năm trăm nghìn tiền sính lễ thì nhà chúng ta sẽ trở thành người giàu có nhất thôn rồi, ngay cả trưởng thôn cũng không giàu bằng chúng ta”.
Hai mắt Dương Quế Hoa phát sáng, tựa núi mà sống tựa sông mà ăn, chỗ bọn họ không phải là khu du lịch núi Trường Bạch, xa xôi hẻo lánh, có thể tự cung tự cấp đã tốt lắm rồi, cả thôn không nhà ai có thể bỏ ra hàng trăm nghìn.
“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy? Mẹ đừng có mà nghĩ cách moi tiền anh Tần nữa”.
Trong lòng Mộc Tâm Lan thấp thỏm không yên, anh Tần có khinh thường cô không? Có ghét cô không?
“Mẹ moi tiền đâu? Hừ, là cậu ta muốn lấy con gái mẹ đấy chứ? Đây là con rể vàng hàng thật giá thật, lấy trăm nghìn tệ ra mà không chút do dự, nếu không thích con thì cậu ta có bỏ ra số tiền này không? Con ngốc thế? Có người đàn ông nào vô duyên vô cớ lấy tiền cho phụ nữ đâu, hơn nữa còn tận một trăm nghìn tệ, con đang giả ngu với mẹ đúng không? Dù sao thì không có sính lễ năm trăm nghìn thì đừng hòng lấy con”.
Dương Quế Hoa cứng rắn nói.
“Chị, sao chị không thông suốt vậy? Em thấy người đó chắc chắn có năm trăm nghìn sính lễ, sau này chị chính là vợ nhà giàu, những chị cũng không thể bỏ mặc bố mẹ đúng không? Sính lễ năm trăm nghìn này chính là tiền dưỡng lão của bố mẹ, không thể không lấy, bố mẹ nuôi nấng chị cũng không dễ dàng gì”.