Cung Na Na tỏ vẻ đắc ý, lúc còn đi học cô và Lâm Nguyệt Dao không hợp tính nhau, thường xuyên đối đầu, người này coi thường người kia.
Chủ yếu là Cung Na Na đố kỵ với nhan sắc của Lâm Nguyệt Dao.
Lâm Nguyệt Dao có vẻ đẹp tự nhiên, xinh đẹp không góc chết, một mỹ nữ chân dài điển hình, từ nhỏ đã là hoa khôi của trường.
Còn Cung Na Na phải nhờ vào mỹ phẩm và quần áo mới miễn cưỡng được coi là ngang hàng với Lâm Nguyệt Dao.
Có một lần, đám con trai bàn luận trên Zalo, nói nếu Cung Na Na mà tẩy trang đi thì chẳng thể so được với Lâm Nguyệt Dao.
Sau đó có người chụp màn hình gửi lại cho Cung Na Na, Cung Na Na nhìn thấy những tin nhắn này, không cảm thấy giận những người kia mà chỉ thấy đố kỵ với Lâm Nguyệt Dao hơn mà thôi.
Hôm nay gặp lại Lâm Nguyệt Dao, Cung Na Na đột nhiên cảm thấy đắc ý.
Đúng vậy, mặc dù cô ta không đẹp bằng Lâm Nguyệt Dao nhưng cô ta giàu hơn, mấy năm nay cô ta đầu tư kiếm được khá nhiều tiền, mặc dù không gửi tiết kiệm được nhiều nhưng đều đầu tư tiếp để sinh lời nhiều hơn.
Bộ quần áo cô ta mặc toàn là hàng hiệu, đúng là vô cùng thời thượng, hơn nhiều so với bộ đồ khá bình thường của Lâm Nguyệt Dao.
Bộ đồ thể thao mà Lâm Nguyệt Dao mặc là hàng hiệu, nhưng cũng không đáng bao nhiêu tiền, mỗi bộ tầm một nghìn là đắt.
Mà đôi giày của cô ta cũng phải bảy tám nghìn, đây mới là khoảng cách.
Bộ đồ trên người cô ta tầm mười nghìn tệ, Lâm Nguyệt Dao lấy cái gì để so sánh với cô ta chứ?
Lâm Nguyệt Dao biết con người của Cung Na Na nên cũng chẳng thèm để ý đến cô ta, bèn nói.
"Cũng ổn".
Cung Na Na cười: "Tôi biết, cũng bình thường thôi, thời đại nào rồi mà con mang Nike nữa?"
Cung Na Na nhìn thấy đôi giày Nike của Lâm Nguyệt Dao thì bật cười.
Lâm Nguyệt Dao ngây người: "Nike thì làm sao?"
Đối với người bình thường, đôi giày Nike này cũng tốt lắm rồi, loại tốt một chút cũng phải trên một nghìn tệ, vậy mà Cung Na Na lại tỏ vẻ coi thường.
Cung Na Na đắc ý nói.
"Không phải đấy chứ, cô nghĩ Nike là hàng hiệu cao cấp sao? Đó chỉ là đồ cho học sinh thôi, bây giờ chúng ta đã đi làm có tiền rồi sao phải keo kiệt với bản thân như vậy chứ".
Lâm Nguyệt Dao cúi đầu nhìn xuống đôi giày của Cung Na Na, là một đôi giày Gucci, giá cả vô cùng đắt đỏ.
Cung Na Na không phải chê đôi giày Nike mà chỉ muốn mượn cớ khoe khoang bản thân mà thôi.
Làm cho Lâm Nguyệt Dao cảm thấy giá trị quan của cô ta là người có tiền, đây mới là thứ đồ thật sự cô ta khoe khoang thật sự.
Cô ta muốn cho người khác biết, ba từ xinh đẹp, giàu có, tài giỏi đã ăn sâu vào trong xương cốt của cô ta chứ không phải giả vờ.
Lâm Nguyệt Dao bất đắc dĩ lắc đầu, không cảm thấy mấy thứ đồ của cô ta đẹp, chẳng phải cứ đắt tiền là tốt, mà còn phải phù hợp nữa.
Con người của cô ta cũng bình thường thôi, cho dù có mặc quần cáo mấy chục nghìn thì vẫn không đẹp bằng Lâm Nguyệt Dao.
"Ha ha".
Lâm Nguyệt Dao chẳng biết nói gì với Cung Na Na nên đành cười trừ.
Cung Na Na hỏi: "Sao thế, xem đồ nội thất à? Mua nhà rồi sao?"
Lâm Nguyệt Dao gật đầu: "Đang tu sửa lại, định đi xem trước".
"Ồ mua nhà ở đâu thế?"
"Khu Đào Hoa, bất động sản Hà Thị".
Cung Na Na chau mày: "Cũng có mắt nhìn đấy, chắc kiếm được bao nhiêu tiền là dồn hết vào căn nhà đấy hả?"
Nhà của bất động sản Hà Thị đương nhiên không thể chê được, giá cả cũng đắt, cho nên Cung Na Na không thể chế giễu được chỉ nói Lâm Nguyệt Dao dồn hết tiền vào căn nhà đó thôi.
Cô ta cảm thấy nếu mua nhà của bất động sản Hà Thị thì Lâm Nguyệt Dao phải tiêu hết số tiền dành dụm bấy lâu nay.
Bọn họ là bạn học đại học, Lâm Nguyệt Dao ra trường cùng lắm là làm bác sĩ chủ nhiệm, mỗi tháng hai mươi nghìn.
Chút tiền này làm sao mua được một cái nhà, còn phải thiếu nhiều lắm.
Lâm Nguyệt Dao liếc mắt, cũng không lên tiếng, Cung Na Na chỉ muốn thể hiện bản thân, cô ấy chẳng thèm để ý.
"Xem thêm đồ của hiệu Norway này đi? Đồ dùng của hãng này tốt lắm, tôi có quen ông chủ của bọn họ, nếu cô thích tôi có thể nói giúp cô để được giảm giá".
"Nhưng đồ dùng của bọn họ không rẻ, cho dù có giảm giá thì cô chưa chắc đã mua được".
Cung Na Na nói vậy khiến Lâm Nguyệt Dao chau mày, coi thường người ta quá đáng rồi đấy?
Đồ gia dụng thôi mà, có gì mà không mua được.
"Chiếc sofa này bao nhiêu tiền?"
Nhân viên vội tiến lên: "Thưa cô, chiếc sofa này là loại gỗ đẹp, nếu là loại dài ba mét thì giá là bảy mươi nghìn".
Hửm…
Lâm Nguyệt Dao ngây người, hay thật, một cái ghế sofa mà bảy mươi nghìn!
Nếu mua hết đồ đồ gia dụng thì chẳng phải mất bảy tám trăm nghìn tệ?
Hơn nữa đây mới chỉ là đồ nội thất thôi, còn cả đồ điện, trang trí,…đều phải cần tiền mà.
Lâm Nguyệt Dao định bụng sửa sang căn nhà với giá hai trăm nghìn tệ, nhưng chiếc ghế sofa này đã vượt qua dự toán của cô ấy rồi.
Thấy biểu hiện của Lâm Nguyệt Dao, Cung Na Na bật cười thành tiếng.
"Tôi đã nói rồi, sao cô có thể mua được chứ, cho dù tôi có bảo người ta giảm giá thì chỉ còn sáu mươi tám nghìn, cô cũng chẳng mua nổi, cô sang bên chợ Kim Nguyên bên kia mà mua, bên đấy nhiều đồ gia dụng rẻ lắm".
Lâm Nguyệt Dao cắn răng, thật sự rất muốn nói là tôi lấy chiếc sofa này, nhưng thấy giá cao quá lại không lỡ tiêu nhiều tiền như vậy.
Bảy mươi nghìn có thể mua đồ gia dụng cho cả căn nhà rồi, không cần thiết phải lãng phí tiền như vậy.
Lâm Nguyệt Dao vừa định nói không cần đâu thì Tần Lâm đột nhiên nói.
"Chiếc sofa này cũng được đấy, thích thì mua đi".
Lâm Nguyệt Dao chau mày, trong lòng nghĩ ông anh này đúng là phiền phức, đương nhiên là cô ấy thích rồi, nhưng mà không mua được! Đắt quá!
Nhưng trước mặt Cung Na Na lại ngại nói không mua được, chỉ có thể cười trừ.
"Ha ha, cứ xem tiếp đi".
Cung Na Na cười: "Đúng đấy, xem tiếp đi, không phải khó xử đâu, bảy mươi nghìn cũng phải bằng nửa năm tiền lương của cô, không tiêu pha gì cũng chưa chắc đã gom được nhiều tiền như vậy".
"Nhưng cuộc sống của mỗi người cũng khác nhau mà, tôi mua cái túi hai ba mươi nghìn là bình thường, đây chỉ là sự khác biệt của thái độ cuộc sống, thật ra không phải hết tiền mà là không nỡ tiêu phải không?"
"Do không có cảm giác an toàn, không có sức mạnh, không giống tôi, tôi thấy thích là mua luôn, cảm giác này cô không hiểu được đâu".
Cung Na Na hãnh diện nói, giống như cô ta là tỉ phú vậy.
Lâm Nguyệt Dao liếc mắt, nhưng không nói gì.
Cung Na Na khoe khoang quá mức, chỉ là mặc đồ hàng hiệu thôi mà, giống như đeo bám không tha cho cô ấy vậy.
"Bỏ đi, không cần đâu, tôi xem tiếp đã".
Lâm Nguyệt Dao nhắm mắt nói cho xong việc.
Tần Lâm lại kéo tay Lâm Nguyệt Dao lại, nói.
"Em thích thì mua đi, anh tặng em".
Lâm Nguyệt Dao ngây người, lập tức nháy mắt ra hiệu.
"Anh bị điên à, mấy chục nghìn đấy!"
Lâm Nguyệt Dao khẽ nói.
Tần Lâm cũng là bác sĩ, tự mở phòng khám thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ, một năm hai ba trăm nghìn tệ là tốt lắm rồi, một chiếc sofa bảy mươi nghìn bằng mấy tháng lương của Tần Lâm rồi!
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT