Long Ngọc Sơn thẹn quá hóa giận, anh ta cũng không ngờ sẽ có kết quả như thế này.
Trên thực tế, tình huống hiện tại vô cùng rõ ràng, nhưng Long Ngọc Sơn không muốn tin mà thôi.
Du thuyền này là của anh ta, thuộc về gia đình anh ta!
“Gia Hân, em tin tôi đi, du thuyền này là của nhà tôi!”
Hồ Gia Hân nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, người như Long Ngọc Sơn, nếu không có tiền thì e rằng đến việc sống một cuộc sống bình thường còn khó nữa là.
Tần Lâm bèn cười khẩy: “Được rồi, cứ theo cách mà Long thiếu gia nói lúc nãy đi, cho anh ta một con thuyền rồi đuổi xuống đó”.
“Vâng!”, thuyền trưởng Lưu Nghị lập tức hiểu ra ý của Tần Lâm, rồi nói với nhân viên bảo vệ ở sau.
“Còn không mau ra tay?”
“Vâng, thưa thuyền trưởng!”
Những nhân viên bảo vệ này chỉ nghe theo mệnh lệnh của thuyền trưởng, thuyền trưởng nói gì thì bọn họ sẽ làm cái đó.
Đám người này một giây trước còn đứng sau lưng Long Ngọc Sơn, giây sau đã trở thành kẻ địch, chuyển biến này cũng nhanh quá rồi đấy.
Sắc mặt Long Ngọc Sơn thay đổi rõ rệt.
“Làm gì thế! Các người muốn làm gì!”
“Mau tránh ra, đây là thuyền của tôi!”
Cho dù Long Ngọc Sơn có giãy giụa như thế nào thì đám người này cũng không để cho anh ta có mặt mũi, bọn họ trực tiếp khiêng anh ta ra ngoài.
Đến boong tàu, đặt thang, thả tàu đệm khí xuống, sau đó mặc áo phao cho Long Ngọc Sơn rồi lập tức ném anh ta xuống.
Một con thuyền, một mái chèo và một chiếc áo phao.
Đây là tất cả trang bị của Long Ngọc Sơn.
Nước lạnh khiến Long Ngọc Sơn rùng mình, nhìn du thuyền trước mắt, cuối cùng anh ta cũng định thần lại, đây không phải là mơ, mà chính là sự thật, anh ta thực sự đã bị ném xuống biển.
Cho dù có áo phao và thuyền, nhưng khả năng sống sót trở về giữa đại dương bao la này là vô cùng thấp, hy vọng là đừng gặp phải những thứ như cá mập...
Hoàn toàn không thể nào ngờ Tần Lâm lại là một nhân vật máu mặt như thế, trong lòng Long Ngọc Sơn cảm thấy vô cùng hối hận.
...
Sau khi Long Ngọc Sơn bị ném xuống, bầu không khí trên du thuyền đột nhiên trở nên hài hòa hơn rất nhiều, mọi người bắt đầu vây quanh Tần Lâm hỏi chuyện, ai cũng muốn được làm quen với anh.
Đột nhiên, có một ông già lên tiếng.
“Gia Hân, làm sao hai người quen được nhau, bệnh như thế nào?”
Tim Hồ Gia Hân bỗng dưng đập nhanh hơn bình thường, sức khỏe cô vô cùng tốt, làm sao có thể bệnh được chứ?
Hồ Gia Hân do dự một lúc, sau cùng vẫn quyết định nói về bệnh tình của bản thân, tuy có hơi mê tín, nhưng trên đời vẫn còn nhiều điều không thể giải thích được, không phải lúc nào cũng cho là mê tín được.
Nghe xong câu chuyện của Hồ Gia Hân, mọi người càng thêm kính phục Tần Lâm, không ngờ anh còn biết cả bí thuật phong thủy?
Y thuật đã đủ đỉnh rồi, lại còn biết về phương diện này nữa ư?
Tần Lâm mỉm cười, khiêm tốn nói.
“Chữa bệnh cứu người mà thôi, đây cũng là một phần của bác sĩ”.
Đối với Tần Lâm mà nói, bệnh bên ngoài và bệnh bên trong không quá khác biệt, chỉ là một cái ở trong cơ thể, còn một cái lại ở ngoài cơ thể mà thôi.
Môi trường và người mà họ tiếp xúc đều có từ trường rất lớn, loại từ trường này ảnh hưởng đến sức khỏe của con người cũng là điều bình thường.
Ông lão vừa rồi nghe xong liền trầm tư một lúc, đợi mọi người bàn tán xong xuôi rồi mới bước đến chỗ Hồ Gia Hân, nhỏ giọng nói.
“Này, có thể nhờ cậu ấy giúp chú được không?”
Hồ Gia Hân đương nhiên quen ông già này, ông ấy là bạn làm ăn của bố cô, đáng ra cô nên gọi một tiếng ‘chú Cung’.
“Chú Cung, chú có chuyện gì thế, anh ấy có thể giúp được chú”.
Chú Cung cau mày, thở dài rồi nói.
“Lát nữa xuống thuyền rồi hai đứa đến nhà chú xem thử”.
“Vâng, để cháu nói với Lão Tần một tiếng”.
Nói xong, lúc này Hồ Gia Hân mới nhìn chú Cung một cách cẩn thận.
Chú Cung năm nay rõ ràng mới ngoài năm mươi, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác đã gần bảy mươi tuổi.
Sao mấy năm gần đây lại trở nên sương gió như thế?
“Chú Cung, sức khỏe chú không sao chứ?”
Chú Cung lắc đầu: “Sức khỏe chú không sao, mấy năm nay chú cũng không đến bệnh viện, vô cùng khỏe mạnh, chỉ là...”
Chú Cung do dự không nói, cuối cùng chỉ đành thở dài, hình như có điều gì đó khó nói.
Hồ Gia Hân cũng không hỏi nhiều, cô không hiểu rõ về phương diện này lắm, hay là cứ giao cho Lão Tần thì hơn.
“Lão Tần, đây là chú Cung, chú ấy có chuyện cần nhờ anh giúp đỡ”.
Nếu đã là người thân của Hồ Gia Hân, đương nhiên Tần Lâm sẽ không tỏ ra xa cách.
“Chú Cung, chú có bệnh gì?”
Chú Cung lắc đầu: “Tôi không khám bệnh, là người nhà tôi, lát nữa xuống thuyền rồi nói sau”.
Nhìn bộ dạng khó nói của chú Cung, e là chuyện này không chỉ đơn giản như thế.
Du thuyền cập bờ, tiệc chiêu đã cũng đã xong xuôi, sau đó Tần Lâm, Hồ Gia Hân và chú Cung cùng nhau lên xe.
Chú Cung ngồi trên chiếc Mercedes Benz Maybach, xem ra thân phận cũng không hề tầm thường.
Nhưng chuyện này cũng hết sức bình thường, người có thể quen biết Hồ Gia Hân và tham gia bữa tiệc như thế này thì thân phận chắc chắn không thể tầm thường được, cho nên Tần Lâm cũng không hỏi nhiều.
Khi đến nhà chú Cung, đó là một căn tứ hợp viện trông tương đối cũ, nhưng lại có nét đẹp riêng.
Tuy căn nhà hơi cũ nhưng bên trong lại vô cùng thoải mái.
Sau khi đi vào, nhìn thấy phong cảnh xung quanh căn tứ hợp viện không tồi chút nào, phong thủy cũng rất tỉ mỉ, căn nhà được trang trí theo kiểu hiện đại nên việc sử dụng cũng khá thoải mái.
Nhìn thì chẳng thấy có vấn đề gì cả.
Người có tiền như chú Cung, đương nhiên sẽ rất kỹ lưỡng về phong thủy, đặc biệt còn là căn tứ hợp viện có sân rộng như thế này, chắc chắn phải bố trí theo phong thủy.
Phong thủy không có vấn đề gì, chỉ không biết chú Cung đang muốn nói đến bệnh gì.
“Chú Cung...”
Chú Cung xua tay: “Đừng vội, ngồi xuống uống tách trà đã, chúng ta từ từ nói”.
Dứt lời, chú Cung hét lên một tiếng: “Lão Tam, ra pha trà mời khách”.
“Vâng, thưa bố!”
Giọng một thanh niên vọng ra từ bên trong, đây chính là con trai thứ ba của chú Cung.
Ngay khi Lão Tam bước ra ngoài, sắc mặt của hai người Tần Lâm và Hồ Gia Hân bỗng nhiên thay đổi.
Dáng vẻ của Lão Tam này khá sáng sủa, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, đáng tiếc là anh bị mù một bên mắt.
Hồ Gia Hân vô cùng kinh ngạc: “Anh Ba, sao anh lại thành ra thế này?”
Lão Tam đã quen với chuyện này, bèn bất lực cười nói.
“Mấy năm trước anh bị đại bàng mổ nên bị mù một mắt”.
Hồ Gia Hân cau mày, thật là xui xẻo, sao lại để đại bàng mổ mắt chứ?
Tần Lâm cũng nhíu mày, sau đó suy nghĩ một hồi.
Lão Tam bước đến pha trà, chú Cung liền nói.
“Gọi chị hai đến đây”.
“Vâng”.
Sau khi vào nhà, một lúc sau lại có một người phụ nữ bước ra.
Chính xác mà nói thì là ngồi xe lăn đi ra.
Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp lại ngồi trên xe lăn, trên tay còn cầm theo một hộp bánh ngọt.
Hồ Gia Hân đột nhiên đứng phắt dậy, vội vàng đến giúp đỡ, đẩy chị Hai đến.
“Chị Hai, chân chị bị sao thế?”
Lúc nhỏ Hồ Gia Hân còn chơi nhảy dây với chị Hai kia mà, chị Hai có đôi chân vô cùng dài và đẹp, sao bây giờ lại ngồi xe lăn rồi?
Chị Hai bất lực thở dài: “Mấy năm trước gặp tai nạn xe, chân gãy rồi”.
Chú Cung cũng thở dài: “Thôi được rồi, con vào đi, gọi anh cả ra đây”.
“Vâng”.
Đưa chị Hai vào nhà, không bao lâu sau thì anh cả đi ra.
Anh cả ăn mặc nghiêm chỉnh, đội mũ và quấn khăn quanh mặt, chỉ có thể nhìn thấy được đôi mắt.
Nhưng từ rìa mắt có thể thấy được, vết bỏng trên mặt anh khá nghiêm trọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT