Nhìn thấy cảnh tượng này, Smith đã hoàn toàn hoảng sợ, mặc dù anh ta là chủ tịch một doanh nghiệp, nhưng hiện giờ bên cạnh anh ta không có vệ sĩ, cũng không có bảo vệ, chỉ có mấy nhân viên mà anh ta đưa đến.
Nếu mà đánh nhau thì căn bản không thể đánh lại đám khách du lịch này.
Sắc mặt Smith hơi khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được, tôi ăn, tôi ăn được chưa!”
Smith cầm lấy một chiếc bánh hoa nhét vào mồm, nhai nhai vài phát rồi nuốt xuống.
Cho dù mùi vị của chiếc bánh hoa này khá ngon, nhưng anh ta không muốn tỉ mỉ nếm kỹ, vì anh ta biết rất rõ nguyên liệu của mấy chiếc bánh này là gì.
Sau khi ăn xong, mọi người mới giải tán, tha cho anh ta.
Smith nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Lâm, trong lòng nổi giận đùng đùng chỉ muốn xông lên đánh Tần Lâm, nếu thù này không báo, anh ta chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu muốn chết.
Smith cầm điện thoại, lén lút gửi một tin nhắn, sau đó nói với mọi người.
“Xin mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề chất lượng bánh này, mọi người khoan hãy mua bánh”.
Smith muốn phục thù, nếu không thể diện của anh ta sẽ mất sạch luôn.
Chuyện này cứ thế trôi qua, dù sao cũng là chủ tịch của tập đoàn Smith, nếu không liên quan đến vấn đề sức khỏe, thì bọn họ cũng không so đo nhiều.
Trước khi vào thành phố cổ, Smith còn muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại thôi.
Ban đầu khi bước chân vào thành phố cổ này, phải nhắc nhở khách du lịch đừng chụp ảnh chúng với những người lớn tuổi trong làng.
Thành phố cổ này là nơi sinh sống của một vài dân tộc thiểu số, mà những dân tộc thiểu số này có tập quán sinh hoạt riêng.
Phong tục nơi đây vẫn chưa được văn minh, theo quan niệm của bọn họ, nếu chụp ảnh sẽ bị hút mất linh hồn.
Tất nhiên đây chỉ là một loại mê tín dị đoan, nhưng những người già đều tin vào điều này, vì thế nếu ai chụp ảnh họ thì chắc chắn sẽ gặp một số rắc rối.
Nhất là những người gia mặc đồ đen trong thôn, đó đều là những người gần đất xa trời, phải tránh xa họ.
Nhưng Smith không hề nhắc nhở, những người khác đều là lần đầu đến đây nên không biết rõ về phong tục nơi đây.
Sau khi vào thành phố cổ, phong cảnh ở đây rất đẹp, mặc dù đã được xây dựng lại, nhưng vẫn giữ được một phần của thành phố cổ trước đây.
Nếu thích chụp ảnh thì nơi đây là một địa điểm tuyệt vời.
Hồ Gia Hâm cũng rất thích nơi này: “Lão Tần, anh chụp cho tôi một tấm ảnh!”
Nói rồi, Hồ Gia Hân đứng dưới thềm một ngôi nhà cũ và tạo dáng.
Thật ra, Tần Lâm cũng hiểu khá rõ phong tục này, rất nhiều người đều kiêng kỵ những thứ này, hơn nữa rõ ràng là những người già này thường tránh khách du lịch.
Tần Lâm cầm điện thoại tránh những người này, chụp riêng cho Hồ Gia Hân một tấm ảnh.
Tách một tiếng, tiếng chụp ảnh của điện thoại vang lên, một bà lão áo màu đen đột nhiên chạy đến trước mặt Hồ Gia Hân, rồi xông thẳng đến đầy Tần Lâm, túm lấy quần anh nói.
“Tôi chết mất thôi! Cậu muốn hại chết tôi à!”
Mọi người xung quanh bỗng chốc sững sờ, một bà cụ không biết từ đâu đột nhiên xông ra, sắc mặt Hồ Gia Hân cũng thay đổi, vội vàng bước lên.
“Này! Bà lão, bà làm gì vậy!”
Tiếng phổ thông của bà lão không chuẩn lắm, chỉ biết một số từ quan trọng.
“Tôi sắp chết rồi, tôi sắp chết rồi...”
Trên khuôn mặt Smith nở ra một nụ cười chế nhạo, sau đó đứng lên, cau mày nói với giọng điệu khiển trách.
“Anh làm gì vậy, bất cẩn quá rồi”.
“Vừa này tôi quên giới thiệu, người dân thôn làng này không thể bị chụp ảnh, một khi bị chụp thì sẽ bị hút mất linh hồn của họ, anh xong đời rồi”.
Smith vừa dứt lời, nhiều người mặc trang phục dân tộc vây quanh lại, ai nấy đều trông rất hung ác, không mấy thân thiện.
Hồ Gia Hân hơi hoảng sợ, đám người này là dân tộc thiểu số bản địa, rất khó giao tiếp với bọn họ, ít người nói được tiếng phổ thông.
Nếu xảy ra xung đột thì cực kì bất lợi cho Tần Lâm.
Hồ Gia Hân nói: “Bà lão, chúng tôi không cố ý, xin lỗi bà, chụp ảnh không khiến bà chết đâu, chúng tôi sẽ xóa tấm ảnh đi vào bồi thường tiền cho bà có được không?”
Trên thế giới này không có chuyện gì là không giải quyết được bằng tiền, Hồ Gia Hân là bà hoàng giới châu báu, dùng tiền để hóa giải tai họa là một chuyện bình thường.
Tuy nhiên, rất bất ngờ là bà lão lại lắc đầu, cố chấp kéo quần Tần Lâm không cho anh đi.