Nhìn thấy mẹ người ta hiền từ như vậy, Tần Lâm lập tức ngại ngần nên không nói nữa.
Anh vốn muốn nói ra hết chuyện, dù sao để hiểu lầm như vậy thì cũng không hay.
Nhưng vừa nhìn thấy mẹ người ta đã nói vậy, lời của Tần Lâm đến miệng rồi lại ngại nói ra.
Hồ Gia Hân nháy mắt với Tần Lâm, vui vẻ nói.
"Lão Tần, đây là mẹ em, chẳng phải anh muốn gặp mẹ em sao, lần này em đã sắp xếp để hai người gặp nhau đó".
Khóe miệng Tần Lâm khẽ nhếch lên, cô gái này thù dai thế, chẳng phải chỉ là khao một bữa cơm thôi sao mà lại làm ra chuyện này.
"Chào dì ạ, cháu là Tần Lâm, mời dì ngồi!"
Cho dù đấu võ mồm với Hồ Gia Hân như thế nào thì vẫn phải tôn trọng mẹ người ta.
Sau khi ngồi xuống, Hồ Gia Hân cười hi hi: "Đúng rồi Lão Tần, chẳng phải anh nói đã chuẩn bị quà gặp mặt cho mẹ em rồi sao? Anh lấy ra đi".
Tần Lâm híp mắt, cô gái này thù dai thế, bàn cơm đầy món thế này chắc cũng phải mấy chục nghìn, cô ấy cứ bắt Tần Lâm phải chi tiền thì mới chịu được.
Mẹ Hồ cũng rất khách khí: "Ôi, không cần khách khí thế đâu, dì không thiếu thứ gì, cũng đâu phải người ngoài, không cần phải khách khí như vậy".
Mẹ Hồ cũng nói thật lòng, Hồ Gia Hân nhiều tiền như vậy, cô ấy cũng là con nhà giàu, nhất định chẳng thiếu thứ gì.
Hồ Gia Hân nói như vậy là muốn Tần Lâm chi tiền thôi.
Tần Lâm cười: "Dì nói đúng, Gia Hân nhiều tiền như vậy, hai người cũng không thiếu thứ gì. Có điều lần đầu gặp mặt cháu cũng nên thể hiện chút lòng thành, cháu đã chuẩn bị cho dì một món quà nhỏ".
Nói xong Tần Lâm lấy ra một tờ khăn giấy rồi gấp lại, một lúc sau đã gấp thành bông hoa hồng.
Hồ Gia Hân nhếch khóe miệng: "Em nói với anh này Lão Tần, chẳng nhẽ anh định tặng mẹ em một bông hoa gấp từ giấy à?"
Tần Lâm cười không nói gì.
Xong khi gấp xong bông hoa màu trắng, Tần Lâm lấy bật lửa ra, chậm rãi đốt nó.
Bông hoa hồng gấp bằng giấy lập tức bùng cháy, sau đó Tần Lâm tóm lấy nó.
Tờ giấy bị thiêu thành ngọn lửa, Tần Lâm mở lòng bàn tay ra, bên trong có một bông hoa hồng màu đỏ.
"Dì à, cháu tặng dì bông hoa này".
Mẹ Hồ lập tức mỉm cười, màn ảo thuật vừa rồi mới là món quà thật sự.
Mẹ Hồ rất thích: "Cảm ơn Tiểu Tần".
Hồ Gia Hân nhìn bình hoa trên bàn, bên trong thiếu mất một bông.
Cô ấy liền liếc mắt, tên Tần Lâm này đúng là biết bày trò, dùng một bông hồng mà cũng lừa được mẹ mình.
"Được rồi, cứ vậy đã, ăn cơm thôi".
Hồ Gia Hân vừa định ngồi xuống thì Tần Lâm đột nhiên duỗi tay ra, kéo cô lại.
Cánh tay trắng nõn nà của Hồ Gia Hân bị tóm lại, cô lập tức cảm thấy hơi lo lắng, đừng có nhìn vẻ kiêu ngạo, bình thường suốt ngày bày trò đùa cợt với Tần Lâm của cô ấy.
Nhưng khi gặp chuyện thật sự thì cô ấy vẫn sẽ căng thẳng, ngại ngùng theo bản năng.
"Anh làm gì vậy!", Hồ Gia Hân trừng to mắt.
Tần Lâm cười: "Dì đâu phải người ngoài, em ngượng cái gì chứ, ngồi ở chỗ anh này".
Nói xong, Tần Lâm kéo Hồ Gia Hân lại, cô ấy đứng không vững, mông ngồi thẳng xuống đùi Tần Lâm.
Tư thế của hai người rất mờ ám, Hồ Gia Hân còn chưa từng thân mật với một người đàn ông nào như vậy đâu. Mặt cô bỗng đỏ ửng lên, vệt đỏ từ trán lập tức lan ra cổ.
Hồ Gia Hân vừa thẹn thùng vừa xấu hổ!
"Tên họ Tần! Anh..."
Mẹ Hồ lại chẳng nghĩ gì: "Ha ha, thanh niên bây giờ thoáng hơn bọn mẹ nhiều, đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết là chuyện bình thường, không cần phải như bọn mẹ khi xưa đâu".
Mẹ Hồ có vẻ rất vui, chẳng lấy làm lạ với chuyện này.
Tần Lâm cười mỉm, nhìn Hồ Gia Hân, trong lòng nghĩ, chẳng phải cô muốn giả làm người yêu với tôi sao, vậy tôi sẽ diễn với cô đến cùng.
Hồ Gia Hân ngồi trên đùi Tần Lâm, nghiến răng nghiến lợi!
Vốn cho rằng lần này, cô ấy mặc dù mời khách nhưng Tần Lâm cũng phải chi chút tiền, chịu chút khổ.
Hồ Gia Hân nghĩ ra cách đấy, kết quả Tần Lâm không những không chịu khổ, mà ngược lại còn chiếm lợi từ cô ấy.
Hồ Gia Hân ngồi trong lòng Tần Lâm, hai người trông cực kỳ thân mật, cô ấy cũng không dám phản kháng, nếu như cứ cố giãy giụa thì lại giống như cô chẳng có quan hệ gì với Lão Tần, thế chẳng phải lộ tẩy trước mặt mẹ cô sao?
Hồ Gia Hân nhắm mắt ngồi trên đùi Tần Lâm ăn cơm, nghe Tần Lâm và mẹ Hồ nói chuyện.
Tần Lâm vừa nói chuyện vừa cắn lấy một quả nho, muốn đút cho Hồ Gia Hân.
Mặt Hồ Gia Hân đỏ rực, tức đến mức trợn to mắt, cô ấy liền nói nhỏ.
"Tên họ Tần kia! Anh đừng có mà quá đáng!"
Tần Lâm cười, nói trước mặt mẹ Hồ.
"Gia Hân ăn nho đi".
Nói xong còn véo mông của Hồ Gia Hân.
Hồ Gia Hân tức đến mức mặt đỏ rực, mẹ Hồ mặc dù không nói gì, nhưng cô ấy đã chọn diễn kịch thì nhất định phải diễn đến cùng.
Hồ Gia Hân chỉ có thể chịu đựng nhận lấy quả nho từ miệng Tần Lâm.
Hai người vừa chạm môi liền tách nhau ra, mặc dù chỉ trong một giây ngắn ngủi nhưng cũng đã hôn vào môi nhau rồi.
Hồ Gia Hân cảm thấy mặt mình muốn bùng cháy, muốn độn thổ cho xong, thậm chí còn nghĩ đến việc tìm cái lỗ nào rồi chui vào.
Xong rồi, lỗ vốn rồi.
"Em mệt rồi, em qua kia ngồi đây!"
Hồ Gia Hân tìm cớ để vội vàng dậy khỏi người Tần, ngồi bên cạnh mẹ Hồ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hồ Gia Hân hung ác trợn trừng mắt nhìn Tần Lâm, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nghĩ nhất định phải tìm cơ hội trả thù tên này, tên khốn!
Khi ba người đang ăn cơm, một người phụ nữ đột nhiên đi tới, nhìn thấy Hồ Gia Hân thì kinh ngạc kêu lên.
"Hồ Gia Hân à! Sao lại trùng hợp thế này, lại gặp cô ở đây cơ à?"
Hồ Gia Hân nhíu mày: "Lệ Tát?"
Người phụ nữ trước mặt có vẻ là con lai, hõm mắt khá sâu, trông rất xinh, chỉ có điều kém sắc hơn Hồ Gia Hân một chút.
Lúc trước Hồ Gia Hân từng đi du học, mà Lệ Tát này là bạn học khi cô còn học thiết kế trang sức ở Milan
Mấy cô gái học ở Milan được chia làm hai loại.
Loại thứ nhất là như Hồ Gia Hân, thực sự đến để học chuyên ngành, học thiết kế trang sức chuẩn bị về nhà làm ngành này.
Loại thứ hai là vì tiếp cận với người giàu, đi nước ngoài du học cơ bản để để kiếm thiếu gia giàu có, bọn họ học ở đây vì muốn quen thiếu gia nhà giàu, sau đó gả vào hào môn.
Mà Lệ Tát lại là loại thứ hai.
Lúc đầu khi học ở trường, Lệ Tát chỉ cần nhìn thấy thiếu gia nhà giàu là sẽ thả thính, đợi người ta theo đuổi.
Từng có một thiếu gia nhà giàu theo đuổi Lệ Tát, kết quả vô ý nhìn thấy Hồ Gia Hân nên bỏ cô ta luôn mà theo đuổi Hồ Gia Hân.
Mặc dù về sau Hồ Gia Hân không đồng ý nhưng chuyện này khiến Lệ Tát hận Hồ Gia Hân.
Người đàn ông theo đuổi cô ta nhìn thấy Hồ Gia Hân liền lập tức chuyển mục tiêu, điều này có nghĩa gì?
Nó có nghĩa là Hồ Gia Hân có mị lực hơn Lệ Tát!
Vậy nên Lệ Tát vẫn luôn ôm hận với Hồ Gia Hân, về sau hai người luôn hơn thua ở trong trường, so vẻ ngoài, so ngoại hình, so người theo đuổi.
Hồ Gia Hân cũng không phải loại dễ chơi, có người dám khiêu chiến với cô ấy, cô ấy nhất định không khách khí.
Mỗi lần Lệ Tát có người theo đuổi, Hồ Gia Hân sẽ xuất hiện trước mặt người đàn ông đó, gửi tín hiệu cho anh ta, sau đó người đàn ông đó liền đổi mục tiêu, theo đuổi Hồ Gia Hân.
Mỗi lần đều như vậy, Lệ Tát tức muốn chết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT