Khi Hạ Dũng còn đang mơ tưởng đâu đâu thì cửa văn phòng bật mở.

Hạ Dũng nhíu mày, vừa định mắng 'ai mà thiếu lễ phép thế', kết quả nhìn thấy Vương Nhị đi vào.

Hạ Dũng lập tức sợ hãi, Vương Nhị đại diện cho người có quyền nhất công ty bọn họ.

Mặc dù trên bề mặt chỉ là phó chủ tịch, cùng cấp bậc với bọn họ, nhưng ai cũng biết người dưới một người trên vạn người trong công ty này là Vương Nhị.

Nhận được lòng tin của chủ tịch, tay như được cầm thượng phương bảo kiếm, cô ấy không phải là người mà ông ta đắc tội nổi.

"Phó chủ tịch Vương đến đấy ạ, mời cô ngồi, có gì phân phó thì cô gọi tôi một tiếng là được rồi, cần gì đích thân đến như vậy".

Hạ Dũng cũng biết cách xử lý, lễ phép, cung kính với Vương Nhị vô cùng.

Chỉ tiếc là Vương Nhị không thèm để ý, mặt xụ ra, lạnh lùng nói.

"Hôm nay ông gọi đội trưởng đội bảo vệ đến đánh nhau giúp con trai ông à?"

Hạ Dũng lập tức sững sờ, sau đó cười.

"Cô thấy đấy, chút chuyện này đâu đáng kinh động đến lãnh đạo, đây là lỗi của tôi, tôi sai rồi, đây chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi thôi đâu đáng để phó chủ tịch Vương qua đây một chuyến chứ?"

Chuyện này vốn chẳng phải chuyện gì lớn, con trai bị bắt nạt, gọi vài bảo vệ đến giúp đỡ, với thân phận của Hạ Dũng thì hoàn toàn có thể.

Cho dù bị Vương Nhị biết thì cùng lắm cũng chỉ nói mấy câu, xong vẫn mắt nhắm mắt mở mà cho qua.

Nhưng Hạ Dũng không thể nào ngờ được, người ông ta đắc tội là người ông ta không nên dây vào.

Vương Nhị lạnh lùng hừ một tiếng: "Hạ Dũng, ông có bản lĩnh nhỉ, ông có biết con trai ông gọi mấy tên bảo vệ qua đánh chủ tịch Tần không?"

Vương Nhị nói xong, Hạ Dũng ngồi bịch xuống đất, mặt tái xanh!

"Cái gì cơ!"

Hạ Dũng trợn to mắt, ngẩn người ra.

Con trai ông ta đắc tội chủ tịch Tần?

Ông ta không thể nào ngờ được, người con trai ông muốn đánh lại là ông chủ của ông!

Đúng là buồn cười mà, gọi bảo vệ công ty đến đánh sếp mình!

May mà Tiểu Trương nhận ra Tần Lâm, nếu không mà đánh thật thì sẽ thành trò cười mất!

Hạ Dũng mặt mày tái nhợt: "Phó chủ tịch Vương, vậy chủ tịch Tần... nói gì?"

Vương Nhị lạnh lùng nói: "Còn nói gì nữa, ông dùng quyền để làm việc riêng, tự ý điều động bảo vệ công ty nên bị đuổi việc".

Hạ Dũng lập tức ngồi liệt dưới đất, mặt xám như tro.

Xong rồi, xong đời rồi.

Hạ Dũng vừa nãy còn mơ tưởng đến cuộc sống sau này, kết quả, chủ tịch Tần đã đuổi việc ông ta!

Cái gì mà lương mỗi năm hàng triệu tệ, cái gì mà cổ phần, tất cả đều tan thành mây khói rồi.

Sau này Hạ Dũng sẽ chỉ là nhân viên bình thường.

...

Hạ Minh vẫn còn tỏ vẻ trước mặt Tần Lâm, Tiểu Trương thực sự không nhìn tiếp được nữa liền ấn Hạ Minh xuống đất, còn cả Trương Hân nữa.

Hai người bị ấn dưới đất, giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

Bảo vệ của tập đoàn Hiên Viên đều thường xuyên luyện tập nên lợi hại hơn bảo vệ của bất động sản Lâm Khoa nhiều, Tiểu Trương này trước kia cũng từng đi lính, thân thủ rất lợi hại.

Hạ Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Mấy người dám làm vậy với tôi, có tin bố tôi đuổi việc mấy người hết không!"

Tần Lâm cười khẩy: "Anh có thể hỏi bố anh xem là ai đuổi việc ai? Anh xem bố anh còn có quyền không?"

Hạ Minh vừa định mắng tiếp, điện thoại đột nhiên reo lên, Tiểu Trương thả anh ta ra, để anh ta nghe máy.

Nhìn thấy người gọi đến là bố mình, Hạ Minh vội vàng bắt máy.

"Bố! Mấy tên bảo vệ bố gọi đến bị ngu..."

Còn chưa đợi Hạ Minh nói hết, Hạ Dũng ở đầu dây bên kia đã mắng anh ta té tát.

"Mẹ kiếp, mày câm mồm cho tao! Mày đúng là thằng ngu! Đều tại mày mà tao mất việc rồi! Sau này mày đừng hi vọng tao cho mày một đồng một cắc nào! Tao sẽ đoạt tuyệt quan hệ bố con với mày!"

Hạ Minh lập tức trợn mắt, vội vàng hỏi.

"Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao bố lại bị mất việc?”

Hạ Dũng nghiến răng nói: "Sao tao lại bị mất việc á? Mày còn dám hỏi tao câu này à? Mày có biết người mày đắc tội là chủ tịch công ty tao không?"

Hạ Minh trợn to mắt, chủ tịch?

Hạ Minh nhìn Tần Lâm một lượt từ trên xuống dưới, thấy anh chỉ là một thanh niên bình thường chẳng có gì giống chủ tịch cả!

"Bố, bố nhầm à? Anh ta, anh ta mà là chủ tịch á?"

Hạ Minh lạnh lùng nói: "Được rồi, dù sao thì cũng xong rồi, tao không trả mấy khoản trả góp xe với nhà của mày đâu, mày không trả được thì tự đi mà lo!"

Nói xong liền cúp máy.

"Bố! Bố! Alo..."

Hạ Minh lại gọi qua nhưng không gọi được.

Hạ Minh mặt xám như tro, ngồi bệt xuống đất như một thằng ngốc.

Trương Hân sợ hãi, cô ta chỉ muốn khoe khoang với Trần Khả Nhi, kết quả lại xảy ra chuyện này...

Tần Lâm liền đưa Trần Khả Nhi rời đi.

Nhìn bóng lưng của hai người, Hạ Minh hối hận đến mức xanh ruột.

...

Sau khi rời đi, Trần Khả Nhi vui vẻ vô cùng, không ngờ lại mua được căn nhà to đến vậy.

"Anh rể, anh có quen biết nhiều ghê? Ngay cả chủ tịch Hà, anh cũng quen, giỏi quá".

Tần Lâm mỉm cười, nếu như để Trần Khả Nhi biết anh bây giờ ở tại trang viên Thanh Mai thì chắc cô ấy trợn to mắt mất.

"Anh rể, anh đến tiệm net chơi với em tí đi, vừa nãy trong nhóm có người gọi em, hình như hội của xảy ra chuyện rồi!"

Tần Lâm sững sờ, sau đó liền hoàn hồn, hội? Đây hình như là thuật ngữ trong game à?

Trần Khả Nhi dù sao vẫn còn nhỏ, thích chơi game là chuyện thường, không ngờ cô ấy lại là thiếu nữ mê game, có vẻ như còn quen được khá nhiều bạn trong game.

Tần Lâm cũng thấy thú bị, anh vốn là thiếu gia nhà giàu, cũng nên sống nhàn tản hưởng thụ chứ.

Mỗi ngày chơi game, tiêu tiền, mua siêu xe, khoe khoang.

Nhưng tiếc rằng sự đời khó lường, cuộc sống nhàn rỗi kia không phải thứ Tần Lâm còn có thể có nữa.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến quán net, họ bật hai chiếc máy tính lên, Tần Lâm ngồi bên cạnh, cũng không chơi mà nhìn Trần Khả Nhi chơi.

Trần Khả Nhi vừa online liền bắt đầu kích động.

"Alo, alo, alo, mấy người làm gì thế này, những ngày tôi không online, mấy người còn không hoàn thành nổi nhiệm vụ hàng ngày của hội à? Có vẻ như phải để tôi..."

Trần Khả Nhi tỏ ra như trẻ con vậy, chơi game, nói chuyện với đám bạn trong game.

Tần Lâm mặc dù không biết chơi nhưng cũng thấy thú vị.

Vài phút sau, Trần Khả Nhi đột nhiên tắt máy nói.

"Anh rể, em không chơi nữa, tí nữa em xem livestream".

"Á? Sao còn xem livestream vậy?"

Trần Khả Nhi nói: "Bởi vì streamer online rồi, Anh biết Đông Tuyết không? Em chơi cùng game với cô ấy".

Tần Lâm sững sờ: “Đông Tuyết livestream game à?"

Đương nhiên Tần Lâm biết Vương Đông Tuyết làm streamer nhưng Vương Đông Tuyết vẫn luôn livestream nấu ăn, sao bây giờ đột nhiên chuyển sang livestream game chứ?

Trần Khả Nhi nói: "Do công ty sắp xếp, Đông Tuyết hot như vậy, làm steamer ẩm thực thì lãng phí quá, stream game thì mới được nhiều tiền, mà đã thế còn vui!"

Trần Khả Nhi nói cũng rất có lý, bây giờ livestream game được nhiều người xem nhất, livestream ẩm thực lại ít người xem nên hạn chế tài năng của Vương Đông Tuyết.

Vừa hay Tần Lâm cũng chưa xem bao giờ, xem qua xem Vương Đông Tuyết livestream thế nào vậy.

Vừa vào phòng livestream, nhìn thấy trên màn hình hiển thị thế giới trong game, giống hệt với cái Trần Khả Nhi vừa chơi.

Mà góc bên phải còn có khung hình của Vương Đông Tuyết.

Cô ấy đang đeo tai nghe, cũng có dáng vẻ của streamer game phết, dù sao cũng là streamer chuyên nghiệp, livestream cái gì thì cũng đều rất chuyên nghiệp.

Hơn nữa Vương Đông Tuyết sau khi chuyển sang livestream game thì càng nổi hơn.

Bây giờ đang trở thành streamer hàng đầu, mỗi lần livestream có hàng triệu người xem.

Có vẻ như cô ấy đã thay đổi lĩnh vực thành công.

Tần Lâm cười, nhìn về phía màn hình của Trần Khả Nhi, không dùng điện thoại của mình.

Nếu không đăng nhập bằng nick 'Dì Phùng nhà họ Tần' thì chắc sẽ gây bão mất.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play