Vương Đại Toàn đang buồn rầu vì không có cơ hội để thể hiện bản thân, đúng lúc trưởng thôn lại cho anh ta cơ hội.
Anh ta vừa mua được một căn biệt thự mới, muốn cho Điềm Điềm xem, nếu nói trực tiếp thì hơi không được tự nhiên, Điềm Điềm cũng chưa chắc đã đi.
Lần này nhiều người đi như vậy, Điềm Điềm chắc cũng sẽ đi.
Điềm Điềm vẫn còn trẻ, không có yêu cầu cao về mặt vật chất, cảm thấy lãng mạn quan trọng hơn nhiều.
Nhưng đợi đến khi cô ấy thực sự thấy căn nhà to lớn chắc chắn sẽ bị hấp dẫn, dù gì thì ai cũng có thể đem lại sự lãng mạn nhưng của cải thì không phải ai cũng cho được.
Vương Đại Toàn nói.
"Đúng là tôi mới mua được một căn biệt thự, hay là như thế này đi, tôi dẫn mọi người đến tham quan, chú Chu, trưởng thôn, Điềm Điềm, mọi người cũng đến xem đi, coi như là đến nhà tôi làm khách".
Điềm Điềm chau mày, cô ấy không muốn đi cho lắm, nếu có đi thật, chắc chắc Vương Đại Toàn lại được một phen khoe khang, cô ấy coi thường nhất là cái bộ mặt của anh ta.
Nhưng chưa chờ Điềm Điềm lên tiếng, trưởng thôn đã gật đầu.
"Được rồi, đi xem thôi, chúng tôi cũng muốn mở mang tầm mắt xem biệt thự lớn nó như thế nào".
Điềm Điềm kéo tay Tần Lâm, nói.
"Tôi ở cùng với anh Tần, tôi không đi đâu".
Vương Đại Toàn chau mày, trong lòng có chút khó chịu, nhưng anh ta cũng không tiện nói ra.
Liếc mắt nhìn Tần Lâm rồi nói.
"Vậy thì đi cùng đi, cho anh ta mở mang tầm mắt, không lại cứ nghĩ bản thân kiếm được hai trăm nghìn tệ một năm là giỏi lắm rồi".
Bây giờ Vương Đại Toàn đã gắn một cái mác cho Tần Lâm, coi Tần Lâm là nhân viên nhà nước bình thường có thu nhập hai trăm nghìn tệ một năm, hoàn toàn không hiểu gì về cuộc sống của giới nhà giàu.
Để cho Tần Lâm nhìn thấy căn biệt thự mấy triệu, anh sẽ biết sự khác biệt thật sự giữa hai người.
Trưởng thôn kéo Tần Lâm và Chu Điềm Điềm lên xe, Vương Đại Toàn lái xe đến trung tâm thành phố.
Một khu biệt thự nằm trong khu vực vô cùng tốt, hơn nữa còn là biệt thự độc lập, nhìn vô cùng sang trọng và cao cấp.
Trưởng thôn và lão Chu trợn tròn mắt, cảm thấy giống như bước vào một thế giới khác.
Đến cửa nhà, người bảo vệ uy nghiêm đứng ở mái gác chào Vương Đại Toàn một cái.
"Chào buổi sáng, thưa ông chủ!"
Vương Đại Toàn gật đầu, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ, anh ta rất thích cảm giác này.
Giống như đưa mọi người đến một thế giới khác vậy, nếu không phải anh ta thì e là cả đời này bọn họ cũng không thể thấy khu dân cư sang trọng đến như thế này.
Lão Chu thực sự ngẩn người: "Sang trọng quá?"
Vừa rồi mới chỉ là phía cửa, lại thêm bảo vệ cao cấp khiến người ta cảm thấy vô cùng đẳng cấp.
Sau khi vào trong khu dân cư, bên trong dần dần chuyển sang màu xanh, khắp nơi toàn là hoa cỏ, diện tích phủ xanh vô cùng rộng, giữa khu dân cư là một cái hồ nhân tạo, ở trung tâm hồ là một hòn đảo nhân tạo, bên trong còn có mấy con thiên nga và bồ câu.
Quang cảnh trong khu dân cư còn đẹp hơn cả trong công viên, những khu dân cư kiểu này toàn là xây dựng lên từ những khu vườn, nếu thương nhân bình thường có được khu vực như thế này chắc chắn sẽ xây nhiều chung cư nhiều tầng.
Nhưng chủ khu dân cư này lại xây khu dân cư cao cấp, diện tích lớn nhưng lại chẳng có mấy căn nhà.
Nguyên nhân là thân phận đặc biệt, người có thể ở trong khu dân cư này toàn là người giàu có.
Vương Đại Toàn cố ý dẫn mọi người đi dạo một vòng tham quan khu dân cư mới đến một căn biệt thự ở trong một góc khuất.
Đập vào mắt là một căn biệt thự ba tầng độc lập, con dốc trước cửa có hai gara ô tô riêng biệt.
Vương Đại Toàn nói: "Mỗi căn biệt thự của chúng tôi đều có hai gara ô tô, nếu là khu dân cư bình thường mua một cái gara ô tô cũng phải mất bốn năm trăm nghìn tệ, chắc phải bằng tiền lương hai năm của tiểu thần y đấy, haha".
Vương Đại Toàn khoe khoang, khiến vẻ mặt lão Chu và những người khác có chút lúng túng, nhưng Tần Lâm cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ có loại người không có hiểu biết mới khoe khoang như vậy thôi, Tần Lâm chẳng thèm để ý những loại người như vậy.
Sau khi đỗ xe trong gara ô tô, trưởng thôn không khỏi xuýt xoa.
"Gara ô tô còn đẹp hơn nơi ở của chúng ta nữa..."
Bước vào cửa, các thiết bị vô cùng xa hoa, cho người ta cảm giác lộng lẫy giống như cung điện vậy.
Đương nhiên rồi, Vương Đại Toàn tự nghĩ như vậy, phong cách nội thất trong nhà của anh ta giống như cách ăn mặc của anh ta vậy, cho người ta cảm giác vừa quê mùa lại vừa ngang ngược.
Vương Đại Toàn lại vô cùng hài lòng nói.
"Điềm Điềm, em thấy trang trí trong nhà anh thế nào, hơn ba trăm mét vuông đó, chỉ tính đồ nội thất trong nhà đã hơn một triệu rồi!"
Vương Đại Toàn còn nói nhấn mạnh.
Để cho Điềm Điềm biết, chỉ tính đồ nội thất trong nhà cũng tốn hơn một triệu chứ chưa nói đến việc mua nhà.
Hơn một triệu là bao nhiêu tiền.
Tên họ Tần kia phải làm việc tận năm năm mới có thể kiếm được, cho dù cho Tần Lâm một căn nhà lớn như thế này, anh cũng chẳng trang trí được.
Chu Điềm Điềm liếc mắt, một triệu mà có thể trang trí xấu như thế này cũng là thiên tài đó.
Biệt thự ba tầng lại thêm một tầng hầm nữa, sau khi đã tham quan xong, Vương Đại Toàn liền nói.
"Điềm Điềm, em thấy thế nào, em có thích căn nhà này không?"
Chu Điềm Điềm nói cho có: "Cũng được".
Căn nhà đương nhiên là đẹp rồi, dù gì cũng là loại nhiều tiền mà, nhưng cô ấy sẽ không vì căn nhà này mà thích Vương Đại Toàn.
Vương Đại Toàn nói: "Sao thế, em vẫn chưa hài lòng sao? Xem ra nhà của vị Tần thần y này còn xa hoa hơn rồi?"
Vương Đại Toàn tỏ vẻ chế giễu, chỉ xem mỗi căn nhà của anh ta có lẽ Điềm Điềm vẫn chưa có cảm giác gì.
Nhưng chỉ cần có thứ khác để so sánh thì sẽ có sự khác nhau.
Đợi đến lúc nhìn thấy căn nhà nhỏ của Tần thần y sẽ biết giữa bọn họ cách nhau một trời một vực.
Hơn nữa nói không chừng Tần thần y còn không có nhà đấy, vậy thì càng nực cười hơn rồi.
Lão cũng có chút tò mò, căn nhà của Tiểu Tần có xa hoa như thế này không?
"Tiểu Tần, cháu sống ở đâu?" Lão Chu hỏi.
Điềm Điềm chau mày: "Bố! Bố làm cái gì vậy!"
Lão Chu cười trừ: "Dù sao chúng ta cũng ra ngoài rồi, đi xem một chút đi, nói không chừng nhà của Tiểu Tần còn đẹp hơn nữa đấy?"
Vương Đại Toàn cười khinh bỉ: "Ha ha ha, chú Chu nói đúng, nhỡ nhà của Tần thần y 'đẹp' hơn thì sao?"
Trong lòng Vương Đại Toàn rất tự tin, nhà của Tần Lâm sao có thể đẹp hơn nhà anh ta được, chỉ cần Tần Lâm dám dẫn bọn họ đi, anh ta sẽ có thể tìm ra vô số những điểm yếu của Tần Lâm.
Ví dụ như vị trí không đẹp, thiết kế không tinh tế, diện tích không lớn, trang trí không sang trọng,...
Anh ta có rất nhiều điểm có thể công kích Tần Lâm, chỉ chờ được đến nhà Tần Lâm xem.
Tần Lâm nói: "Nếu đã như vậy thì đi xem đi".
Nói xong, Tần Lâm gọi một cuộc điện thoại, phái người cho xe tới đón bọn họ.
Nghe Tần Lâm gọi điện thoại, Vương Đại Toàn cười lạnh.
"Sao thế, còn gọi taxi đến đón cơ à? Không có xe sao, hay là lái xe của tôi đi".
Tần Lâm thản nhiên nói: "Xe của anh không vào được đâu".
Vương Đại Toàn chau mày: "Xe của tôi không vào được? Xe của tôi là Prado đấy, cho dù đường thôn đường xóm tôi cũng có thể vào được, nhà của anh ở đâu? Không phải là vùng nông thôn ở ngoại ô đấy chứ?"
Vương Đại Toàn thật sự buồn cười, tên họ Tần này đúng là tấu hài, lại còn gọi xe taxi đến đón nữa, bản thân không có xe lại ngại đi xe của Vương Đại Toàn, đúng mà mất mặt.
Lão Chu chau mày, nhưng không nói gì, nói thầm trong lòng, chẳng sẽ Tiểu Tần thật sự không mua nổi căn nhà ư?
Nếu nhà quá nhỏ hoặc nằm ở vị trí hẻo lánh quá thì ông ta thật sự phải xem xét lại mối quan hệ giữa hai người.
Chu điềm Điềm bất đắc dĩ lắc đầu, tên Vương Đại Toàn này đúng là coi thường người khác, anh Tần không có nhà? Anh Tần là chủ nhân của trang viên Thanh Mai đấy!
Chiếc xe Prado nát của anh ta có thể vào được, nhưng Tần Lâm nói anh ta không vào được không phải vì chiếc xe mà vì anh ta không có tư cách!
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT