"Điền Mập à, Điềm Điềm tí nữa mới đến, cháu cứ ngồi đợi một lúc đã. À, cháu đem gì đến vậy?"

Mẹ Chu lúc trước nói như vậy là vì cố ý để Điền Mập đem quà đến.

Một là muốn có chút quà, để Điền Mập tốn chút tiền, dù sao mỗi lần đến đều tốn tiền, đây cũng là lẽ thường.

Ngoài ra, mẹ Chu còn muốn so sánh Điền Mập với người yêu của Chu Điềm Điềm, nếu như ngay cả việc tặng quà cũng không bằng Điền Mập thì đúng là mất mặt.

Được như Điền Mập là yêu cầu tối thiểu của bọn họ, dù sao điều kiện cũng cần phải tốt hơn Điền Mập, nếu không cho dù có đẹp trai đến mấy thì cũng không được.

Mẹ Chu rất thích Điền Mập, hắn vui vẻ qua đưa quà, dù sao trong mắt hắn, đây là bố mẹ vợ tương lai, sau này Chu Điềm Điềm nhất định sẽ gả cho hắn.

"Dì à, Điềm Điềm sao vẫn chưa về vậy? Hay là do cô ấy lái chiếc xe đó? Nửa đêm thế này không dễ đi, hay cháu dùng Audi đi đón cô ấy nhé? Xe của cháu rộng, dù sao cũng là xe hơn ba trăm nghìn".

Điền Mập khoe khoang một chút, mặc dù Điềm Điềm có xe, có điều chỉ là một chiếc xe bốn mươi nghìn, không thể nào so sánh với xe của Điền Mập được, dẫu gì cũng là một chiếc Audi.

Mẹ Chu tươi cười, muốn bọn họ kết hôn ngay, sau này bà ta còn có thể ngồi Audi, đến khi hàng xóm người thân nhìn thấy thì có mặt mũi lắm.

"Vậy cháu đưa dì theo với, rồi chúng ta qua đường cái đón bọn họ".

"Được ạ".

Mẹ Chu lên xe, Điền Mập đạp chân ga, mẹ Chu cười không khép được miệng.

"Dù sao cũng là Audi nhỉ, khác biệt thật, tốt hơn nhiều so với taxi".

Điền Mập cuối cùng cũng thỏa mãn được thói ham hư vinh, cười như được mùa.

"Ha ha, xe taxi chỉ có giá tầm một trăm nghìn thôi, chiếc xe của cháu tận hơn ba trăm nghìn lận, cách nhau mấy cấp bậc, chiếc này cũng được coi là siêu xe đấy".

Mẹ Chu ngưỡng mộ vuốt ve nội thất chiếc xe, thực ra bà ta cũng không hiểu, chỉ cảm thấy chiếc xe này rất rộng rãi, ngồi rất thoải mái.

Chẳng mấy chốc đã đến đường cái, hai người ngồi trong xe đợi, tí nữa chiếc Bôn Bôn đến thì bọn họ còn nhìn thấy.

Mấy phút sau, chẳng thấy chiếc Bôn Bôn của Chu Điềm Điềm đâu cả, mà thấy một chiếc BMW chạy đến.

Mẹ Chu nhìn thấy chiếc BMW rất to liền hỏi.

"Chiếc xe này không rẻ nhỉ?"

Điền Mập nói: "Đương nhiên rồi, đây là BMW x5, còn đắt hơn cả xe cháu cơ, loại xe có trang bị cao cấp thì cũng phải bảy tám trăm nghìn, có thể mua được hai chiếc xe của cháu đấy".

Điền Mập nói mà mặt mày ngưỡng mộ, không biết phải là người thế nào mới lái được xe đắt tiền đến vậy.

Mẹ Chu cũng sùng bái: "Ồ, hóa ra xe này đắt vậy, sau này cháu cố gắng mua một chiếc nhé!"

"Ha ha, dì yên tâm đi, cháu nhát định sẽ nỗ lực!"

Khi hai người đang nói chuyện, chiếc BMW đột nhiên chạy đến, dừng bên cạnh xe Điền Mập.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra mặt Chu Điềm Điềm.

"Mẹ, mẹ đợi con ở đây à?"

Mẹ Chu mở cửa sổ, Chu Điềm Điềm vừa nhìn thấy đây là mẹ liền định đi ra đón.

Mẹ Chu sững sờ: "Điềm Điềm, chiếc xe này là..."

Chu Điềm Điềm cười: "Bạn con tặng con đấy".

Mẹ Chu vô mừng vô cùng, vội vàng xuống xe: "Vậy được, mẹ ngồi xe con đi về, Điền Mập, cháu tự lái xe về trước nhé".

Mẹ Chu đúng là loại hám hư vinh, đương nhiên sẽ ngồi xe đẹp hơn.

Sau khi lên xe, mẹ Chu nhìn thấy Tần Lâm.

"Cháu chào dì ạ".

Tần Lâm khách khí chào hỏi, mẹ Chu gật đầu, thái độ không nóng không lạnh, thực sự anh tuấn đẹp trai, có điều điều kiện gia đình thì không biết thế nào.

Cũng không đi xe mà ngồi xe con gái mình đến, đúng là kém cạnh mà, Điền Mập kia còn tự mình có xe cơ.

Đương nhiên mẹ Chu không biết chiếc BMW x5 này là nể mặt Tần Lâm nên người ta mới tặng cho Chu Điềm Điềm.

Điền Mập ở sau lái theo, sắc mặt âm u, mặc dù chiếc xe này là của Chu Điềm Điềm nhưng cảm giác bị vả mặt vẫn khó chịu.

Trước nay, Điền Mập luôn cho rằng mình là người rất giàu có, có bản lĩnh theo đuổi Chu Điềm Điềm là vì mình có tiền.

Khoảng cách kinh tế giữa hai người khá lớn, hắn cảm thấy khoảng cách này có thể bổ sung cho ngoại hình và khí chất của mình.

Nhưng bây giờ Chu Điềm Điềm lái một chiếc xe tốt như vậy, lập tức khiến Điền Mập cảm thấy mình gặp nguy.

Bọn họ lái xe về nhà.

Sau khi xuống xe, Chu Điềm Điềm liền giới thiệu.

"Bố, đây là bạn trai con, Tần Lâm".

Tần Lâm khách khí chào hỏi.

Mẹ Chu bĩu môi nói.

"Đừng nói trước, bạn trai gì mà bạn trai, tí nữa hẵng nói".

Sắc mặt Chu Điềm Điềm thay đổi: "Mẹ!"

Mẹ Chu liếc mắt, dường như không hài lòng với Tần Lâm, nhìn thấy tay anh trống không liền hỏi.

"Sao vậy, lần đầu đến nhà mà tay không mà đến à?"

Tần Lâm vội vàng nói: "Cháu đem quà rồi ạ, ở cốp sau, cháu lấy đây".

Nói xong, Tần Lâm vội vàng ra cốp sau lấy hai món đồ ra.

Một thùng thuốc lá, một thùng hoa quả.

Điền Mập nhìn quá, hắn khá tò mò với thực lực kinh tế của Tần Lâm, muốn xem xem tên này đem quà gì tới.

Nhìn qua, Điền Mập liền cười khẩy.

“Chỉ thế thôi à, tôi còn tưởng là thứ gì quý giá, một thùng thuốc lá, một thùng hoa quả thôi, ha ha, thường quá".

Mẹ Chu cũng hiếu kỳ: "Đây là thuốc lá gì, đây là hoa quả gì?"

Tần Lâm liền mở thùng ra, bên trong là một thùng thuốc lá Trường Bạch Sơn, còn có một thùng nho núi.

Mẹ Chu lập tức hơi thất vọng, thế này thì bình thường quá, chẳng khác gì họ hàng người thân ghé nhà cả.

Tần Lâm này chỉ được mỗi cái mã, cứ tưởng là thiếu gia giàu có gì, kết quả lại tặng mấy thứ tầm thường như vậy.

Điền Mập trong lòng sướng muốn chết, cuối cùng cũng đến lúc thể hiện rồi.

Hắn lấy từ trong cốp ra quà đã chuẩn bị, đặt trước mặt mẹ Chu.

"Dì à, đây là quà cháu tặng chú dì".

"Đây là Nhuyễn Trung Hoa bảy sao, là loại Nhuyễn Trung Hoa tốt nhất, một cây tận hơn nghìn tệ lận, tốt hơn nhiều Trường Bạch Sơn".

Lão Chu nhìn thấy Nhuyễn Trung Hoa bảy sao, mắt lập tức sáng lên, ngày thường ông ấy hút thuốc đương nhiên biết Nhuyễn Trung Hoa bảy sao, đây là loại tốt nhất trong các loại thuốc lá.

Nếu ra ngoài mà tay cầm điếu thuốc này thì có mặt mũi lắm.

Điền Mập mở hòm hoa quả ra rồi nói.

"Dì à, đây là dưa hấu vỏ đen mà cháu chuẩn bị riêng cho dì, ở đây không bán đâu, đây là đặc sản của Đảo Quốc đó".

"Dưa hấu này có sản lượng thấp, một năm chỉ thu hoạch được khoảng một trăm trái, khi hot, một trái được đấu giá tận hơn ba mươi nghìn đấy ạ!"

Điền Mập cười đắc ý, thực ra dưa hấu này đâu đắt đến vậy, chỉ là có năm bị nâng giá lên rất cao thôi, vậy nên mới nổi tiếng đến vậy, mọi người đều biết nó là mặt hàng hoa quả xa xỉ.

Mẹ Chu lập tức mừng vui sửng sốt: "Dưa hấu đắt như vậy cơ à, vậy dì phải giữ lại, đợi đến khi có khách quý đến còn ăn".

"Được rồi, để dì rửa nho cho mọi người, cũng chẳng phải thứ đồ quý giá gì, mọi người cùng ăn là được".

Nói xong, mẹ Chu cầm thùng nho của Tần Lâm lên, cắt vài chùm đi rửa.

Trên mặt viết rõ mấy chữ không hài lòng với Tần Lâm, đồ Tần Lâm tặng tầm thường quá, còn chẳng thể so sánh với Điền Mập.

Người ta tặng một cây Nhuyễn Trung Hoa bảy sao đã đủ đè bẹp rồi, càng đừng nói đến dưa hấu vỏ đen, dẫu sao, khoảng cách giữa có tiền và không có tiền xa lắm.

Khi cả nhà đang ăn nho thì có người đột nhiên đến.

"Lão Chu à, nhà ông có khách à? Tôi thấy ở cổng có hai chiếc xe xịn đang đỗ".

Người đến là hàng xóm của Lão Chu, Tôn Đại Nã, là một người thông minh, có tầm hiểu biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play