Tần Lâm cười: "Ha ha, thế thì trùng hợp thật, tôi cũng là hội viên của châu báo Gia Hân, cô cứ mua đi, chắc được giảm giá đấy".

Chu Điềm Điềm bán tín bán nghi, dù sao trang sức cũng là món đồ rất quý giá, nếu như không được giảm giá chắc cô ấy không mua nổi.

Nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định tin Tần Lâm, thôi vậy, không mua nổi thì không mua nổi, cùng lắm không mua nữa, cũng chẳng mất mặt lắm.

"Anh Tần, vậy chúng ta đi thanh toán thôi".

Nói xong, Chu Điềm Điềm bảo nhân viên gói lại.

Nhân lúc này, Tần Lâm gọi điện cho Hồ Gia Hân.

"Alo, Lão Tần à, tìm tôi có chuyện gì thế?", dùng giọng điệu nghiêm túc thế này, có vẻ như Hồ Gia Hân đang ở công ty, nếu không với tính cách của Hồ Gia Hân, sao có thể nói chuyện một cách đứng đắn như vậy?

"Bạn tôi mua đồ ở cửa hàng trang sức của nhà cô, cô giảm giá cho tôi đi".

Hồ Gia Hân cạn lời: "Giảm giá cái gì, tặng anh luôn là được".

"Không cần, giảm giá là được rồi, giảm hai số không đi".

Hồ Gia Hân ở đầu giây bên kia liếc mắt, thà cho không còn hơn, cứ bắt phải giảm giá, mua với giá tám trăm một nghìn tệ để an ủi tâm tình người ta hả?

"Đưa điện thoại cho cửa hàng trưởng đi".

Tần Lâm tìm cửa hàng trưởng: "Điện thoại của bà chủ các người này".

Cửa hàng trưởng sững sờ, cảm thấy cạn lời, vốn không muốn nhận, có điều Tần Lâm đã đưa qua rồi, hơn nữa nhìn thấy số điện thoại được lưu với tên Hồ Gia Hân, cửa hàng trưởng vội vàng cầm máy, sắc mặt hoài nghi hỏi.

"Xin chào, xin hỏi cô là..."

"Tôi là Hồ Gia Hân".

"Tổng giám đốc Hồ! Đúng là cô rồi!", đương nhiên cô ấy biết giọng nói của Hồ Gia Hân, không ngờ cậu thanh niên trước mặt lại quen bà chủ của bọn họ! Đúng là không thể tưởng tượng nổi mà!

"Được, được, tôi sẽ làm theo lời căn dặn của cô ạ!"

Cũng không biết Hồ Gia Hân nói gì, cửa hàng trưởng liên tục gật đầu, sau đó cúp máy, hai tay cung kính đưa trả Tần Lâm.

"Anh Tần, tôi biết rồi, tôi sẽ làm theo lời căn dặn của anh".

Nói xong, cửa hàng trưởng đi đến quầy thu ngân, căn dặn nhân viên thu ngân, nhân viên thu ngân lập tức hiểu ý, gật đầu.

Lúc này, Chu Điềm Điềm, Dương Tuyết, Kim Tuệ Bình đang đứng ở cạnh quầy thu ngân.

Sắc mặt Dương Tuyết đầy khinh bỉ: "Mau thanh toán đi, tôi muốn xem xem Điềm Điềm thanh toán bộ trang sức bảy tám trăm nghìn thế nào, người có tiền như vậy tôi chưa gặp bao giờ đâu!"

Sắc mặt Chu Điềm Điềm ngượng ngùng, nếu như tí nữa không được giảm giá thì ngại lắm.

Nhân viên thu ngân sau khi đóng hộp xong hai bộ dây chuyền liền nói với Chu Điềm Điềm.

"Dùng thẻ hội viên Cao Cấp của anh Tần phải không ạ?"

Chu Điềm Điềm sững sờ, anh thực sự là hội viên Cao Cấp à? Cô ấy vội vàng gật đầu.

Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình đứng bên sững sờ, châu báu Gia hân có hội viên Cao Cấp sao? Đào đâu ra vậy?

Bọn họ sao chưa từng nghe qua vậy?

LV nếu như có hội viên Cao Cấp thì còn có lý, dù sao cũng là nhãn hàng của nước ngoài, người nước ngoài có chính sách như nào bọn họ cũng đâu biết.

Nhưng châu báu Gia Hân này là công ty trong nước do Hồ Gia Hân thành lập, mấy công ty ở trong nước đâu có thứ này?

Nếu như trong nước thực sự có hội viên Cao Cấp thì bọn họ phải từng nghe qua rồi chứ, dù sao cũng phải từng có người làm thẻ rồi chứ?

Bọn họ không đủ tư cách, chẳng nhẽ người khác lại không đủ tư cách sao? Bên cạnh ai mà chẳng có một vài người bạn giàu có?

Nhân viên thu ngân giả bộ hỏi rồi nói với Chu Điềm Điềm.

"Thưa cô, tổng cộng bảy nghìn năm trăm tệ, cô muốn thanh toán bằng Zalopay hay là quẹt thẻ?"

Chu Điềm Điềm sững sờ, mặt mông lung.

"Á? Bao nhiêu tiền cơ?"

"Bảy nghìn năm trăm tệ!"

Chu Điềm Điềm mắt chữ A mồm chữ O, bảy nghìn năm trăm tệ?

"Cái gì cơ, chẳng phải bộ trang sức này có giá hơn bảy trăm nghìn sao?"

Nhân viên thu ngân cười: "Đúng vậy, nó có giá hơn bảy trăm nghìn, nhưng bởi vì anh Tần là hội viên Cao Cấp, nên có thể được giảm giá, giảm giá xong còn bảy nghìn năm trăm tệ".

Chu Điềm Điềm trợn to mắt, mặt đầy kinh ngạc.

Thực sự là hội viên Cao Cấp à?

Hội viên Cao Cấp có đãi ngộ tốt đến vậy sao?

Vừa nãy mua hàng ở LV được giảm giá nhiều đến vậy, đến châu báu Gia Hân lại được giảm giá nhiều đến thế, kinh thật.

Sau khi thanh toán, Chu Điềm Điềm và Tần Lâm đeo hai chiếc dây chuyền tình nhân trước gương.

Chu Điềm Điềm hơi đỏ mặt, tặng cho Tần Lâm mặt dây chuyền tình nhân cũng cảm thấy hơi mờ ám.

Có điều chuyện đã đến nước này, cô ấy cũng không thể đòi lại được, hai người đeo dây chuyền, vui vẻ đi về.

Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình sững sờ, đứng ở đó mãi mà không hoàn hồn được, nhìn nhân viên thu ngân nói.

"Mấy người có nhầm không? Bộ trang sức bọn họ vừa mua có giá hơn bảy trăm nghìn mà được mua với giá hơn bảy nghìn à?"

Nhân viên thu ngân phản ứng rất nhanh, liền trả lời.

"Thưa cô, tôi không hiểu cô đang nói gì ạ".

Dương Tuyết nhíu mày: "Cái gì? Vừa nãy cô vừa thanh toán xong còn gì, sao lại bảo không hiểu? Anh ta chẳng phải là hội viên cấp cao nên cô giảm giá cho anh ta sao!"

Nhân viên thu ngân cười: "Thưa cô, cô đừng đùa ạ, chúng tôi trước nay chưa từng có hội viên Cao Cấp, chắc cô nhầm rồi đấy ạ!"

Dương Tuyết trợn to mắt, chuyện gì thế này? Vừa nãy ở LV, nhân viên thu ngân cũng nói vậy, rõ ràng đã thanh toán xong rồi nhưng sống chết không chịu thừa nhận.

Vừa nãy, bọn họ tận mắt nhìn thấy nhân viên thu ngân giảm giá cho Chu Điềm Điềm, đây mới là chuyện hai phút trước, vậy mà bọn họ dám không thừa nhận, đây rõ ràng là đã thương lượng từ trước rồi mà.

"Ê, nhân viên của mấy người bị sao vậy, có phải nhận tiền của tên đó rồi cố ý diễn kịch không?"

Nhất định là giống với cảnh ban nãy ở LV, Tần Lâm đưa tiền trước, sau đó đặt trong quầy hàng một món đồ giả để cố ý lừa người khác.

Nhưng lúc trước ở trong cửa hàng LV, là Tần Lâm tự tay chọn túi, cứ giới thiệu chiếc túi ấy nên Chu Điềm Điềm mới chọn.

Bộ trang sức lúc nãy thì không như vậy mà là do Chu Điềm Điềm chọn.

Chẳng nhẽ là trùng hợp.

Hay là Chu Điềm Điềm và Tần Lâm cấu kết với nhau để tỏ vẻ với bọn họ?

Nhất định là vậy rồi!

Dương Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng, chỉ vào nhân viên thu ngân mà nói: "Tôi biết chuyện gì đang xảy ra rồi, nhất định mấy người đã nhận tiền của bọn họ nên mới diễn kịch, mượn công việc để kiếm thêm tiền!"

"Có tin tôi báo cáo với cửa hàng trưởng của mấy người không?"

Nhân viên thu ngân sững sờ sau đó cười khẩy: "Sao cô lo nhiều chuyện bao đồng vậy? Liên quan gì đến cô chứ? Còn muốn báo cáo tôi á, cô thích thì cô làm đi! Cửa hàng trưởng của chúng tôi ở kia kìa, cô đi báo cáo đi!"

Nhân viên thu ngân hung ác lườm một cái, đúng là chưa từng thấy cái loại nào thích lo chuyện bao đồng đến vậy, bị điên hả?

Dương Tuyết trợn trừng mắt: "Mấy người còn dám kiêu ngạo đến vậy! Có bệnh à? Đợi đấy!"

Nói xong, Dương Tuyết liền đi đến phòng làm việc của cửa hàng trưởng, nhìn thấy cửa hàng trưởng đang ngồi trong đấy, Dương Tuyết liền nói.

"Cửa hàng trưởng! Cô có biết nhân viên của cô nhận tiền của người khác để giúp khách hàng diễn kịch, lợi dụng công việc để rao bán hàng giả trong cửa hàng không?"

Bên ngoài xảy ra chuyện gì đương nhiên cửa hàng trưởng đều biết, cô ấy nhíu mày hừ một tiếng.

"Thưa cô, mong cô đừng nói bừa, nhân viên của chúng tôi sẽ làm chuyện rao bán hàng giả trong cửa hàng, nếu như cô có chứng cứ thì có thể đến Cục Công Thương để báo cáo, nếu như cô không có thì đừng nói bừa, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát bảo cô uy hiếp lừa gạt chúng tôi!"

Dương Tuyết trợn mắt, cái gì thế này? Rõ ràng cô ta đến báo cáo, sao lại thành lừa gạt vơ vét tài sản vậy?

"Cô có nhầm không, chúng tôi có lòng tốt nên đến tố cáo, sao cô lên được chức cửa hàng trưởng vậy?"

Vừa nghe thấy giọng điệu khó chịu của Dương Tuyết, cửa hàng trưởng liền đứng dậy, lấy bộ đàm ra hét lớn.

"Gọi mấy bảo vệ vào đây, có người gây chuyện!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play