Nhìn thấy sắc mặt Tần Lâm sa sầm xuống, sắc mặt Hồ Gia Hân cũng hơi thay đổi.

“Được rồi, chỉ gọi mọi người đến uống vài ly thôi, đừng nói những chuyện không đâu nữa! Dân tộc gì chứ?”

Lý Lôi, Hàn Mai Mai và những người khác đều nhoẻn miệng cười: “Có gì đâu chứ, trên bàn rượu đều là những chuyện này cả, người uống càng ít thì càng không có quyền lên tiếng! Ha ha ha!”

Tần Lâm cười lạnh: “Nếu đã nói như vậy, thì các người đừng nói nữa”.

Mấy người Lý Lôi sững ra một lúc.

“Ồ? Ý anh là sao?”

Tần Lâm ngay lập tức lấy một hộp rượu từ dưới lên, đặt lên bàn rồi nói.

“Ai trước?”

Nhìn thấy khí thế của Tần Lâm, đám người Lý Lôi đều có chút kinh ngạc.

“Hả? Đông Á bệnh phu muốn chơi rồi à?”

Tần Lâm liền cười khẩy: “Cứ dùng bốn chữ ‘Đông Á bệnh phu’ này đi, mời anh trước”.

Lý Lôi hừ lạnh một tiếng: “Uống thì uống!”

Nói xong, hai người đều lấy một chai ra khỏi hộp rượu, đây là một chai Glenfiddich 15, 40 độ, thấp hơn rượu trắng Hoa Hạ một chút, nhưng cũng là rượu mạnh.

Hai người xem nó như bia, trực tiếp dùng chai uống.

Sắc mặt Tần Lâm không thay đổi, trực tiếp nốc ừng ực.

Lý Lôi cũng không chịu thua kém, rồi đưa chai rượu lên miệng.

Thân hình Lý Lôi cường tráng, cao hơn một mét chín, nặng hơn một trăm cân, thể lực của anh ta vô cùng tốt, lúc ở quê nhà, vì để tránh rét nên hầu như lúc nào anh ta cũng uống rượu, tửu lượng thật sự làm cho người khác kinh ngạc, chẳng trách anh ta lại kiêu ngạo đến vậy.

Nói một cách khoa học thì tửu lượng có liên quan đến cân nặng của một người.

Với hàm lượng men chống cồn trong cơ thể là như nhau, thì người càng nặng tửu lượng càng tốt, đây cũng là quy luật tự nhiên.

Hơn nữa, ngoài cân nặng thì Lý Lôi còn có thiên phú ở những mảng khác, từ nhỏ anh ta đã uống được như vậy, cộng thêm di truyền nên tửu lượng lại khiến người khác kinh ngạc.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, tửu lượng của Lý Lôi khi ở đất nước của mình đã đủ lợi hại rồi, huống chi là ở Hoa Hạ.

Lý Lôi luôn cho rằng tửu lượng của người Hoa Hạ là quá bình thường, hơn nữa còn không đủ máu, cái mà gọi là văn hóa rượu chỉ là cách nói khiêm tốn mà thôi, đều là vô nghĩa cả.

Không uống được thì nói không uống được, khiêm tốn cái gì chứ.

Chỉ uống rượu thôi mà còn không sung thì còn gì là đàn ông nữa?

Chai rượu đầu tiên Lý Lôi uống khá nhanh, anh ta cố ý muốn so sánh với Tần Lâm, vậy nên mới phát huy khả năng của bản thân ở mức tối đa.

Chỉ mất khoảng mấy chục giây để uống cạn chai Glenfiddich 500ml.

Lý Lôi đỏ mặt, hưng phấn nói.

“Sao thế, đàn ông thực thụ thì phải uống nhanh hơn chứ!”

Lý Lôi vừa dứt lời, Tần Lâm ngay lập tức đặt chai rượu xuống, sau đó cầm chai thứ hai lên, tiếp tục uống cạn.

Lý Lôi sững ra một lúc, vẻ mặt có hơi nghiêm trọng.

Hồ Gia Hân nhìn thấy bèn tỏ ra phấn khích, vỗ tay một cách hào hứng.

“Đúng đúng đúng! Cứ uống như vậy đi! Đàn ông thực thụ không nói nhiều, chỉ uống nhiều thôi!”

Lời nói của Hồ Gia Hân khiến Lý Lôi cảm thấy như bị tát vào mặt vậy, anh ta nhanh chóng cầm chai thứ hai lên rồi hít sâu một hơi.

Cái hít sâu này thực ra là đang muốn kéo dài thời gian, chứ không phải thật sự muốn hít thở, anh ta đã uống không nổi nữa rồi.

Thời gian uống hai chai rượu quá ngắn, khiến anh ta không thể chịu nổi.

Nhưng Tần Lâm đã uống được nửa chai, nên anh ta cũng không dám chần chừ nữa, nhanh chóng nâng chai lên và bắt đầu uống.

Mấy chục giây sau, cả hai đều uống xong cùng lúc rồi đặt chai rượu xuống bàn.

Uống xong hai chai Glenfiddich, Lý Lôi không còn vẻ kiêu ngạo nữa, bèn nói.

“Anh bạn này uống cũng không tồi đấy... đợi một chút...”

Lý Lôi còn chưa kịp nói xong thì Tần Lâm đã cầm chai thứ ba lên, bắt đầu đưa vào miệng.

Mọi người xung quanh đều ngẩn ra.

Tửu lượng cũng ngầu quá đi!

Bọn họ thấy người có thể một hơi uống cạn một chai Glenfiddich đã là ngầu lắm rồi, tuy tốc độ Tần Lâm không nhanh lắm nhưng cũng khá ổn định, uống từ chai này đến chai kia, dường như không cần dừng lại để nghỉ ngơi, thậm chí còn không có thời gian hoãn giữa chừng, một hơi uống cạn.

Lý Lôi cũng không có tửu lượng như thế này.

Lý Lôi vốn muốn nói nghỉ ngơi một lát, nhưng Tần Lâm lại hoàn toàn không cho anh ta cơ hội này.

Cầm chai thứ ba lên, Lý Lôi vốn đã có chút hoảng hốt, sau đó bắt đầu đổ chai thứ ba vào miệng.

Ừng ực ừng ực, sắc mặt Lý Lôi từ vẻ thoải mái lúc trước trở nên xoắn xuýt như hiện tại, trông hết sức khó coi, trong lúc uống anh ta đã buồn nôn mấy lần, nếu như không nhịn thì đã suýt chút nữa đã nôn ra rồi.

Lý Lôi phải uống ba lần mới hết được chai thứ ba này.

Uống xong chai thứ ba, Tần Lâm ngay lập tức cầm lấy chai thứ tư, Lý Lôi liền sợ hãi, nhanh chóng bắt lấy cánh tay Tần Lâm.

“Người anh em!”

Ánh mắt Lý Lôi đã có vẻ hoảng hốt, nhìn Tần Lâm rồi nói.

“Đợi một chút! Anh đợi một chút!”

Tần Lâm cười nhạt: “Đợi? Người Hoa Hạ chúng tôi không có thói quen này”.

Nói xong, Tần Lâm lập tức cầm chai thứ tư lên và bắt đầu uống.

Lý Lôi cắn răng, cũng không chịu thua kém, lập tức rót rượu vào miệng.

Vài giây sau, hai má anh ta bỗng đập mạnh.

“Phụt!”

Một ngụm rượu bị phun ra, cả người anh ta ngay lập tức ngã xuống đất rồi ngất đi.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Lý Lôi đã thực sự gục rồi sao!

Lý Lôi lại thua người khác trên bàn rượu à? Hơn nữa còn thua tơi bời như vậy, điều này thật sự hiếm thấy!

Sau khi Lý Lôi ngã xuống, Tần Lâm liền đặt chai rượu thứ tư xuống rồi cười nhạt.

“Chẳng phải nói chúng tôi là Đông Á bệnh phu sao? Bệnh phu còn chưa gục mà các người đã gục trước rồi à?”

Hàn Mai Mai bèn cười khẩy: “Đừng kiêu căng quá, Lý Lôi là người tửu lượng kém nhất ở đây, có ngon thì thử với tôi này?”

Hàn Mai Mai là một phụ nữ da trắng, vô cùng cao lớn, trông đường nét cơ thể khá thô.

Như mọi người đã biết, phụ nữ hoặc không uống rượu, nhưng một khi họ đã uống thì tửu lượng còn hơn cả đàn ông.

Bởi vì phụ nữ vốn đã có men say trong cơ thể tương đối cao, ai có thể uống đều uống rất giỏi, đừng nói là một người đàn ông, cho dù có mười người đàn ông thì cũng có thể đọ được.

Hàn Mai Mai chính là người như vậy.

Tần Lâm chỉ cười nhạt: “Được thôi”.

Hàn Mai Mai cười chế nhạo: “Glenfiddich thật nhàm chán, nếu muốn uống thì uống whisky đi!”

Người nước E thích rượu mạnh, đặc biệt nồng độ cồn càng cao thì càng thích.

Nhiều loại rượu whisky thậm chí đã vượt qua nồng độ cồn của rượu trắng Hoa Hạ, chỉ một ngụm cũng đủ khiến người ta cảm thấy cay nồng và khó nuốt.

Hàn Mai Mai mở một chai whisky ra, sau đó rót đầy ly rồi một hơi uống cạn.

Ly rượu mạnh này nhìn thôi cũng đủ cảm thấy cay nồng, quả nhiên Hàn Mai Mai không phải người bình thường.

Sau khi uống xong, Hàn Mai Mai nhìn Tần Lâm với vẻ khiêu khích rồi nói.

“Sao thế, đàn ông ở Hoa Hạ không thể uống ly đầy à?”

Tần Lâm cười nhạt: “Thật xin lỗi, tôi không có thói quen dùng ly uống rượu”.

Nói xong, Tần Lâm trực tiếp cầm chai whisky lên rồi nốc!

Ừng ực ừng ực...

Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Chuyện này cũng ghê quá rồi đó?

Người bình thường uống một ngụm rượu này còn không chịu nổi, cùng lắm chỉ có thể uống hết một ly trong một hơi mà thôi, giống như kiểu của Hàn Mai Mai vậy.

Còn Tần Lâm lại uống thẳng từ chai rượu whisky, cũng ngầu quá rồi đó?

Hàn Mai Mai nhìn thấy cảnh này, cũng có hơi kinh ngạc, nhưng cô ta cũng không chịu nhịn, ngay lập tức cầm chai rượu lên.

“Uống!”

Ừng ực ừng ực...

Hàn Mai Mai cũng bắt đầu cắn răng tu ừng ực.

Nhưng việc nghĩ và làm lại hoàn toàn khác nhau.

Sau khi uống vài ngụm thì khuôn mặt Hàn Mai Mai bỗng trở nên đỏ bừng, cảm giác cay nồng xộc lên miệng và mũi.

Phụt!

Hàn Mai Mai đột nhiên phun ra, nước mắt nước mũi sặc sụa, chảy ròng ròng khắp nơi.

Sau khi ho khan một lúc, Hàn Mai Mai lại tiếp tục cắn răng uống.

Vừa nhấc chai rượu còn lại lên thì Tần Lâm đã mở chai thứ hai ra.

Nhìn thấy Tần Lâm đều đặn uống hết rượu như vậy, vẻ mặt của Hàn Mai Mai đột nhiên thay đổi.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play