Lúc trước ở trong đoàn làm phim giáo huấn Hà Tịnh Tịnh như vậy, cứ tưởng rằng cô ta sẽ biết điều, dù sao Đoàn Phi cũng ra tay rồi, chẳng nhẽ cô ta vẫn không sợ?
Kết quả không ngờ tới Hà Tịnh Tịnh này không chỉ không biết điều, ngược lại còn bắt đầu lập kế hoạch.
Tần Lâm thực sự muốn giết cô ta.
Lúc trước xảy ra chuyện trong đoàn làm phim, dù sao cũng chỉ là chuyện cạnh tranh thôi, cho dù làm gì hơi quá đáng một chút thì cũng chỉ là để giáo huấn thôi.
Nhưng cô ta dám hạ thuốc Vương Đông Tuyết thì đúng là muốn chết!
Hà Tịnh Tịnh nhìn thấy anh Hổ chết rồi, không những không sợ, ngược lại còn lạnh lùng nhìn Tần Lâm và nói.
"Anh đúng là muốn chết, anh biết anh Hổ có địa vị thế nào không?"
Tần Lâm cười khẩy, mặt lộ vẻ khinh bỉ, đúng là muốn chết mà!
"Địa vị? Tôi cũng muốn biết ghê".
Hà Tịnh Tịnh nói: "Nói cho anh biết, anh ta là thuộc hạ của ông chủ Đồng! Chắc anh từng nghe qua ông chủ Đồng rồi nhỉ? Người đứng đầu của tỉnh Trấn Giang bên cạnh!"
Tần Lâm nghe thấy vậy liền sững sờ.
Ông chủ Đồng? Đồng Phương Châu?
"Ha ha, tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là người của Đồng Phương Châu".
Hà Tịnh Tịnh lạnh lùng hừ một tiếng: "Láo lếu! Anh nghĩ mình là ai chứ, dám gọi cả tên cả họ của ông chủ Đồng? Anh đúng là muốn chết!"
Hà Tịnh Tịnh có thể lên như diều gặp gió, một trong số nguyên nhân giúp cô ta được như vậy là vì thân phận của cô ta, cô ta là một trong những tình nhân của ông chủ Đồng.
Đồng Phương Châu là ông lớn xã hội đen, đương nhiên có vô số phụ nữ, Hà Tịnh Tịnh chẳng qua chỉ là một người mới debut trong giới giải trí, cũng chỉ có chút nhan sắc thôi.
Có được quan hệ của ông chủ Đồng, kết giao được với giới quyền quý mới có được danh tiếng như ngày nay.
Anh Hổ này là thuộc hạ của ông chủ Đồng, mặc dù không phải loại tay sai đắc lực gì, nhưng đàn em bị giết, đại ca nhất định sẽ không có chuyện nhắm mắt làm ngơ.
Hôm nay không quan tâm kết quả ra sao, tên họ Tần này chắc chắn phải chết!
Nhìn thấy dáng vẻ chẳng hề sợ sệt của Hà Tịnh Tịnh, Tần Lâm cảm thấy rất buồn cười.
"Đồng Phương Châu mà thôi, tôi cứ tưởng cô có chỗ dựa thế nào!"
Nói xong, Tần Lâm rút điện thoại ra, gọi vào số của Đồng Phương Châu.
"Vậy nghe rõ đây".
Mấy chục giây sau đã có người bắt máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói cung kính của Đồng Phương Châu.
"Cậu Tần, cậu có gì muốn dặn dò ạ?"
Tần Lâm nói: "Ông có quan hệ gì với Hà Tịnh Tịnh?"
Đầu dây bên kia sững sờ, Đồng Phương Châu không dám giấu, trả lời thành thực: "Chỉ là một trong số tình nhân của tôi thôi, ngủ với tôi vài lần, tôi từng giúp cô ta, chỉ thế mà thôi".
Nghe thấy giọng điệu khó chịu của Tần Lâm, Đồng Phương Châu không dám nói bừa, chắc là có ai đắc tội với cậu Tần, nếu không cậu Tần cũng không dùng giọng điệu như vậy.
Hà Tịnh Tịnh này đúng là mất não, ngay cả cậu Tần mà cũng dám đắc tội.
Tần Lâm nói: "Bây giờ tôi đang ở quán bar xx, cho ông mười phút để đến thu dọn chuyện của ông".
Đồng Phương Châu sợ đến mức run lẩy bẩy: "Vâng, tôi đi ngay đây!"
Nói xong, anh ngắt máy.
Hà Tịnh Tịnh sững sờ, có hơi chưa hoàn hồn.
Vừa nãy nghe thấy âm thanh trong điện thoại rõ ràng rất quen thuộc, có điều cô ta không tin đầu dây bên kia là Đồng Phương Châu.
"Ha ha, giả vờ cái gì, cứ gọi bừa cho ai đó thì người đó là ông chủ Đồng chắc?"
"Anh có biết ông chủ Đồng là người thế nào không? Một nhân vật có khả năng làm rung chuyển đất trời mà có thể nghe anh chỉ huy chắc? Anh còn bảo ông chủ Đồng cút đến sao? Anh chém gió hay ghê!"
Tần Lâm cười khẩy: "Có phải chém gió hay không, tí nữa cô sẽ biết".
Nói xong, Tần Lâm vội vàng lật Vương Đông Tuyết dậy, bắt mạch cho cô ấy và chẩn đoán ra bệnh.
Hà Tịnh Tịnh nhẹ nhàng lùi về sau, đi đến trước mặt bảo vệ dưới tầng, lấy bộ đàm của anh ta rồi nói.
"Tất cả bảo vệ nghe đây, tập trung hết lên tầng ba cho tôi, gọi tất cả mọi người đang canh gác lên đây!"
Mặc dù Hà Tịnh Tịnh Tịnh không tin Tần Lâm có thực lực khuất phục ông chủ Đồng nhưng thằng khốn này có thể giết được anh Hổ, điều này chứng minh anh có bản lĩnh.
Cô ta vội vàng gọi người bao vây chỗ này, nhỡ may tên họ Tần muốn xông ra thì bọn họ còn bắt được anh.
Tần Lâm bắt mạch xong, thở phào nhẹ nhõm, chỉ là chút thuốc mê bình thường thôi, không để lại thương tổn cho cơ thể.
Tần Lâm dùng khăn lạnh đắp lên trán cô ấy, sau đó dùng kim bạc đâm vào huyệt vị trên hai ngón tay cái.
Vương Đông Tuyết lập tức tỏ ra đau đớn, sau đó, Tần Lâm ấn xuống nhân trung của cô ấy một lúc.
Vương Đông Tuyết liền ngồi dậy, nôn một trận, phun hết những thứ trong dạ dày ra.
Cô ấy ói hết sạch.
Sau đó, vẻ mặt cũng thoải mái hơn nhiều, ý thức cũng tỉnh táo hơn.
"Anh Tần..."
Chỉ có điều cơ thể cô ấy vẫn còn quá yếu, mềm nhũn dựa vào lòng Tần Lâm, mặt đầy oan ức.
Tần Lâm xoa đầu cô, an ủi nói.
"Yên tâm đi, có anh ở đây, không ai dám bắt nạt em đâu".
Vương Đông Tuyết gật đầu, không nói gì nữa.
Nhìn đồng hồ, Tần Lâm nhíu mày, lại gọi thêm một cuộc cho Đồng Phương Châu.
"Nhìn đồng hồ đi, sao vẫn chưa đến?"
"Tôi sắp đến rồi, sắp đến nơi rồi!"
Đồng Phương Châu sợ đến mức không nói trôi chảy được, sau khi cúp máy liền ngồi trong xe mà mắng.
"Làm gì thế, mẹ kiếp, mau nhanh lên!"
Tài xế cũng bất lực.
"Ông chủ Đồng, tắc đường quá ạ!"
Ông chủ Đồng mắng tiếp: "Mẹ kiếp, bảo tất cả tài xế ở phía trước tránh ra!"
Ông chủ Đồng ra lệnh, một đám côn đồ đi xuống xe, gõ cửa từng xe một.
Đều là dân thường, nhìn thấy cảnh này liền sợ giật mình, vội vàng lái xe, tách ra thành một con đường, tài xế đạp chân ga, phóng như bay.
Mấy phút sau, cuối cùng cũng đến được khách sạn, ông chủ Đồng chạy vội lên tầng ba.
Bảo vệ của tầng ba liền chặn lại.
"Làm gì thế! Ai cho ông xông vào!"
"Mẹ kiếp!", ông chủ Đồng không phải loại dễ tính, giật tóc tên bảo vệ rồi dí vào tường, tất cả mọi người đều sợ giật mình, bao vây lại.
Bọn họ chỉ là đám lâu la, đâu được gặp qua ông chủ Đồng, còn tưởng rằng là người đến gây chuyện.
Bọn chúng bao vây lại, lúc này mấy đàn em đứng sau lưng ông chủ Đông xông lên, móc súng ra.
Họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đám người này.
"Mẹ kiếp, bọn mày muốn chết à, dám ra tay với ông chủ Đồng!"
Bọn chúng vừa nghe liền sợ đến run rẩy.
"Ông chủ Đồng?"
Ông chủ Đồng Phương Châu sao?"
Không ngờ ông chủ Đồng lại đến chỗ bọn họ? Hơn nữa còn điên cuồng mà xông lên, chẳng nhẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Nghe thấy ông chủ Đồng, không ai dám chặn lại, vội vàng đứng gọn lại tạo thành một con đường.
Sắc mặt ông chủ Đồng tối sầm lại, chạy vội vào phòng riêng, đến cửa nhìn thấy Hà Tịnh Tịnh.
Sắc mặt Hà Tịnh Tịnh thay đổi, cũng sợ hãi.
"Anh Đồng, sao anh lại đến đây!"
Đồng Phương Châu căn bản chẳng quan tâm cô ta, liền lách qua vai cô ta, đi vào trong phòng riêng.
Nhìn thấy Tần Lâm và Vương Đông Tuyết yếu ớt đang nằm trong lòng anh, sắc mặt Đồng Phương Châu lập tức đen xì.
Chết rồi, xảy ra chuyện rồi.
Nếu không cậu Tần cũng sẽ không nổi giận thế này, hóa ra là người phụ nữ của cậu Tần xảy ra chuyện!
"Cậu Tần!"
Đồng Phương Châu đứng ở đó, cúi đầu, dáng vẻ cung kính.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Tình nhân của ông gây chuyện này là do ông dung túng à?"
Nhìn thấy xung quanh có nhiều máy quay, gương, công cụ ở trên giường, trên đất còn có xác anh Hổ.
Đồng Phương Châu vừa nhìn liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Anh Tần, là tôi không biết cách dạy dỗ, chuyện này cậu để tôi xử lý là được!"
Nói xong, Tần Lâm ôm Vương Đông Tuyết dậy, chậm rãi ra khỏi cửa.
Sắc mặt Đồng Phương Châu âm trầm, nhìn Hà Tịnh Tịnh.
"Gan mày to phết nhỉ, đống thiết bị này để không cũng không ổn. Người đâu, ra ngoài gọi mấy tên nông dân, ăn mày vào đây, cho bọn họ hưởng thụ một chút!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT