Trương Minh mặc quần áo bình thường, cầm một túi đồ bình thường, nhìn giống như cuộc sống của một người bình thường.
Trương Minh cũng không phải con nhà giàu có gì, chỉ là gia đình bình thường, nhưng lại có mối quan hệ tốt với Tần Lâm.
Vẫn còn nhớ lúc trước học tiết thể dục, mặc dù gia đình khó khăn nhưng anh ấy vẫn thường xuyên mua nước cho Tần Lâm, bây giờ Tần Lâm nhớ lại tình bạn này vẫn còn cảm giác xúc động.
Trương Minh vô cùng ngạc nhiên, vốn còn cho rằng Tần Lâm đã chết, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.
"Lão Tần, nhà cậu thật sự xảy ra chuyện sao?"
Tần Lâm gật đầu, mọi người đều biết nhà Tần Lâm xảy ra chuyện, nhưng người bình thường như Trương Minh thì e là không biết.
"Sau khi nhà tớ xảy ra chuyện thì chỉ còn một mình tớ".
Nhìn thấy Tần Lâm bán dưa hấu ở đây, Trương Minh cũng có thể tưởng tượng được, từ một thiếu gia nhà giàu biến thành người mồ côi, trong lòng chắc chắn vô cùng đau khổ, cuộc sống cũng không suôn sẻ.
Trương Minh thở dài: "Haiz, đời đúng là bể khổ, tớ lấy một quả dưa hấu đi".
Tần Lâm khẽ cười, cũng không nói gì, bạn học cũ gặp nhau chỉ cảm thấy bùi ngùi.
Gói quả dưa hấu cho Trương Minh, Trương Minh đưa tiền rồi đi luôn.
Sau khi rời đi được vài phút, Vương Ái Dân đột nhiên nói.
"Ấy, đây là cái gì?"
Trong đống dưa hấu có một bức thư nhỏ, Tần Lâm cầm lên xem, bên trên viết tên một công xưởng nào đó.
Tần Minh chau mày, mở bức thư nhìn thấy một xấp tiền mới tinh tầm hơn ba nghìn tệ, bên trong còn có một tờ giấy nhỏ, bên trên là bảng lương.
Hơn nữa, tên viết trên bảng lương là Trương Minh.
Lúc này Tần Lâm mới hiểu ra, thì ra số tiền này là Trương Minh cố ý để lại, mặc dù lúc nãy Trương Minh chỉ nói vài câu với Tần Lâm nhưng anh ấy nhìn thấy Tần Lâm bán dưa hấu vất vả như vậy nên để lại một tháng lương.
Đàn ông đều sĩ diện như nhau cả, lại ngại nói ra, cho nên cứ để tiền ở quầy hàng của Tần Lâm, cả hai đều hiểu nhau nên chỉ dùng cách này để trợ giúp cho Tần Lâm.
Nhìn thấy số tiền hơn ba nghìn tệ, Tần Lâm liền cảm thấy xúc động.
Mặc dù mười năm không gặp nhưng tình bạn mà Trương Minh đối với anh vẫn còn, một tháng lương của anh ấy mới có ba nghìn rưỡi, vậy mà vẫn để lại cho Tần Lâm, tình cảm này không thể dùng tiền là có thể mua được.
"Chú Vương, cháu đi gặp bạn cháu một chuyến".
Nói xong, Tần Lâm vội vàng đuổi theo.
Đuổi được khoảng hai con phố thì nhìn thấy Trương Minh đang gặp mặt một cô gái, giống như đang cãi nhau chuyện gì vậy.
"Trương Minh, anh làm sao vậy, không phải hôm nay anh nói sẽ đi ăn món Nhật, tại sao lại không ăn nữa?", người phụ nữ tỏ vẻ oán trách, tức giận khoanh tay lại.
Trương Minh tỏ vẻ thật thà nói: "Hôm nay có chút chuyện, chưa lấy được lương, tháng sau, tháng sau anh đảm bảo sẽ dẫn em đi ăn món Nhật!"
Trương Minh không phải chưa lấy được lương, mà là đưa hết lương cho Tần Lâm nên không còn tiền nữa.
Vốn đã đồng ý mời bạn gái đi ăn món Nhật rồi nhưng lại cho người ta leo cây.
"Đình Đình, hôm nay chúng ta không ăn món Nhật nữa, anh mời em ăn xiên nướng nhé, em cũng thích ăn mà?"
Vẻ mặt Đình Đình cũng không tốt hơn, lạnh lùng nói.
"Em không muốn ăn xiên nướng, em muốn ăn trong không gian sang trọng kìa, anh dẫn em đi ăn xiên nướng thì là đồ ven đường còn gì, có cái gì ngon lành chứ!"
Đình Đình hít sâu một hơi rồi thở dài.
"Trương Minh, hôm nay em muốn ăn cơm với anh, cũng có chuyện muốn nói với anh".
"Chúng ta chia tay đi".
Trương Minh ngây người một lát: "Đình Đình, tại sao, không phải chúng ta vẫn đang vui vẻ sao, tại sao phải chia tay?"
Đình Đình lắc đầu: "Không có gì, em cảm thấy chúng ta không hợp, Trương Minh, anh là người tốt, em không xứng với anh, chúc anh tìm được một cô gái tốt hơn em".
Nói xong, Đình Đình đi luôn.
Trương Minh đứng yên tại chỗ như một tên ngốc.
Tần Lâm đứng ở nơi xa nhìn thấy cảnh này cũng không biết nên nói gì, nhưng anh cảm thấy lúc người phụ nữ này nói chia tay chắc không phải chỉ đơn giản là không hợp nhau.
Tần Lâm không lên tiếng, lặng lẽ đi theo sau Đình Đình.
Vài phút sau thấy Đình Đình lấy điện thoại ra nở nụ cười gọi một cuộc điện thoại, vừa dậm chân vừa ngoáy mông làm nũng, nói cái gì thì không nghe rõ nhưng không giống thái độ vừa mới chia tay xong.
Vài phút sau, một con BMW chạy tới dừng bên đường, Đình Đình đứng cạnh không chịu lên, đến khi một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn xuống dỗ dành thì cô ta mới chịu lên.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Lâm lắc đầu, Trương Minh gặp phải người xấu tính rồi.
Nhưng chuyện này cũng là chuyện thường gặp, chẳng thể trách được, người phụ nữ như Đình Đình khá nhiều, Trương Minh sớm muộn gì cũng có kết cục này thôi.
Tần Lâm quay về vẫn thấy Trương Minh đứng đó.
Anh bước đến ôm vai Trương Minh rồi nói.
"Lão Trương, đi thôi, tâm trạng không tốt, đi uống rượu với tớ đi".
Lão Trương ngây người, không ngờ lại gặp phải Tần Lâm, Tần Lâm nói cũng rất tế nhị, không nói tâm trạng cậu không tốt tớ chia buồn cùng cậu mà nói tâm trạng của bản thân không được tốt.
Trương Minh cũng không nghi ngờ gì, hai người cùng đi tới một quán thịt nướng ven đường, sau khi ngồi xuống gọi bia rồi uống no say.
Lót dạ hai cốc rượu, Trương Minh lập tức ba hoa, vừa khóc vừa nói.
"Lão Tần, cậu không biết đâu, bạn gái tớ vừa chia tay với tớ xong, yêu nhau hơn một năm rồi mà cô ấy còn nói hai đứa không hợp, tớ thật sự rất yêu cô ấy..."
Nhìn thấy Trương Minh đau lòng như vậy, Tần Lâm thật sự không đành lòng.
Nếu là người khác thì có thể bỏ qua, nhưng nghĩ đến tình cảm Trương Minh dành cho anh, đến lương cả tháng trời cũng đưa cho anh thì Tần Lâm cũng không giấu giiếm.
"Lão Trương, cậu không cần phải đau lòng như vậy, loại phụ nữ đấy không đáng, trong lòng cô ta vốn không có cậu, cô ta chia tay với cậu là vì cậu không có tiền".
Trương Minh ngây người: "Không thể nào! Đình Đình không phải loại phụ nữ đó, nếu cô ấy thích người có tiền thì ban đầu đã không chịu ở bên cạnh tớ rồi!"
Tần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: "Phụ nữ ai cũng thay lòng thôi, đặc biệt là sau khi bọn họ quen biết những người có tiền".
Trương Minh đứng lên, có chút tức giận.
"Lão Tần! Cậu có thể coi thường tớ, nhưng không thể coi thường Đình Đình, Đình Đình không phải loại phụ nữ như vậy!"
Nhìn thấy Trương Minh vẫn không hay biết gì, anh lại càng không đành lòng.
"Được rồi, vậy để tớ cho cậu xem bộ mặt thật của cô ta nhé, được không?"
Trương Minh cắn răng: "Cậu nói phải xem như thế nào?"
Tần Lâm cười nhạt: "Cậu không có xe phải không? Đi, tớ tặng cậu một cái".