Sau khi cúp máy, Lưu Nhị Nha liền nhìn cả nhà Vương Đông Tuyết với vẻ giễu cợt.

“Lát nữa sẽ có người đến xem thử, ha ha, nói xem mọi người trộm gì không được, sao cứ phải đi trộm túi phiên bản giới hạn của công ty LV chứ”.

“Mọi người có biết rằng ở Hoa Hạ chỉ có duy nhất một cái này không!”

“Không phải cháu xem thường dì Từ, mọi người đều là người dân bình thường cả, xét về thân phận hay địa vị, đây lại là chiếc túi đầu tiên trên thế giới, chắc cũng không đến lượt dì Từ đâu nhỉ?”

Sắc mặt Từ Quyên trở nên khó coi, không ngờ Lưu Nhị Nha lại ăn nói khó nghe đến vậy.

Là do bọn họ khoe trước, nếu không thì Từ Quyên cũng sẽ không muốn có chiếc túi này.

Hai cha con Vương Đông Tuyết và Vương Ái Dân đều trợn tròn mắt, sớm biết Lưu Nhị Nha có tính cách này từ lâu, nhưng bọn họ lại không ngờ rằng sau khi cô ta về nước lại càng tệ hơn trước nữa.

Khoe khoang thì không nói làm gì, còn châm chọc người khác, thật đúng là chanh chua.

Tần Lâm liền cười khẩy: “Cô có chắc không, nếu gọi giám đốc của LV đến đây, e rằng sẽ lớn chuyện đó”.

Lưu Nhị Nha cười chế nhạo: “Sao thế? Sợ rồi? Nếu sợ thì lúc đó đừng có trộm”.

“Anh đoán xem chiếc túi này là của ai? Liễu Thanh Thanh? Hà Niệm Anh? Hay là phu nhân của Điền Gia Ấn? Ha ha, cho dù là ai thì đều là người anh không thể nào đắc tội được, nếu như đã làm thì phải trả giá!”

Nghe xong, Tần Lâm liền cười nhạt: “Nói đúng lắm, nếu đã làm thì phải trả giá, rất tốt, tôi nhớ câu nói này rồi”.

Quả nhiên, vài phút sau, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Bỗng cánh cửa được mở ra, vài người đàn ông bước vào, đi đầu là một người đàn ông đeo kính gọng vàng tầm ba mươi tuổi, mặc một bộ vest ba mảnh, sau đó điềm đạm nói.

“Xin chào, cho hỏi ai là cô Lưu Nhị Nha?”

Lưu Nhị Nha nhanh chóng đứng lên.

“Tôi! Tôi chính là Lưu Nhị Nha!”

Người đàn ông bước tới và bắt tay cô ta một cách lịch sự.

“Xin chào, hội viên Bạch Kim, tôi là tổng giám đốc của chi nhánh LV ở Hoa Hạ, tôi họ Đồng”.

Lưu Nhị Nha vô cùng kích động: “Giám đốc Đồng, chào anh!”

“Vừa rồi cô có gọi điện đến, nói rằng chiếc túi phiên bản giới hạn của chúng tôi đã bị giao nhầm đúng không?”

Lưu Nhị Nha liền gật đầu, sau đó chỉ vào Từ Quyên.

“Bây giờ túi đang ở trong tay bà ấy!”

Giám đốc Đồng nhìn Từ Quyên một lượt, đột nhiên nhíu mày, sau đó tiến đến rồi lên tiếng.

“Thưa bà, tôi có thể xem qua chiếc túi này được không?”

Từ Quyên sững ra một lúc, sau đó mạnh mẽ đưa chiếc túi qua, bà ấy tin chắc Tần Lâm không trộm đồ.

“Xem đi!”

Giám đốc Đồng kiểm tra kĩ lưỡng rồi nói.

“Đây đúng là sản phẩm mới của công ty chúng tôi, hiện tại chỉ có một chiếc duy nhất được chuyển đến Hoa Hạ”.

“Xin hỏi, làm thế nào bà có được nó ạ?”

Dù sao thì giám đốc Đồng cũng là một nhân vật lớn, cho dù trong lòng đã có sự nghi ngờ, hơn nữa lại còn bị người khác tố cáo, nhưng anh ta vẫn không hề coi thường Từ Quyên, chỉ nhất quyết điều tra cho rõ sự việc.

Từ Quyên chỉ vào Tần Lâm: “Con rể tôi mua!”

Cây ngay không sợ chết đứng!

Từ Quyên luôn tin vào Tần Lâm, tin vào nhân phẩm của anh, anh tuyệt đối sẽ không làm ra mấy chuyện bắt gà trộm chó như thế này.

Giám đốc Đồng nhìn Tần Lâm một lượt rồi khẽ cau mày.

“Xin hỏi, anh lấy chiếc túi này từ đâu thế?”

Tần Lâm nhìn anh ta một cái, sau đó điềm tĩnh đáp.

“Chiếc túi này ban đầu vốn là được đặt làm cho tôi”.

Giám đốc Đồng sững ra, sau đó nhíu mày, trong lòng bắt đầu có sự tính toán.

Đều đã biết anh ta là tổng giám đốc chi nhánh, đương nhiên sẽ không có ai dám nói bừa, nhưng anh lại nói là đặt riêng, lẽ nào...

Giám đốc Đồng ngập ngừng hỏi: “Cho tôi hỏi họ của anh ạ?”

“Tôi họ Tần”.

Sắc mặt giám đốc Đồng đột nhiên thay đổi, liền hít sâu một hơi!

Họ Tần...

Đó chẳng phải là anh Tần sao? Cổ đông thứ hai của tổng công ty?

“Tổng giám đốc Tần! Tôi mạo muội rồi!”

Giám đốc Đồng ngay lập tức trở nên cung kính, mặc dù thái độ ban nãy của anh ta không tệ, nhưng lại có chút không phục, bây giờ thái độ của anh ta đã khiêm tốn đi ít nhiều, từ trong ra ngoài đều bày ra dáng vẻ tôn trọng.

Tần Lâm nói: “Không sao, anh làm tốt lắm”.

Giám đốc Đồng này thực sự đã làm rất tốt, khi gặp phải chuyện như thế này nhưng anh ta cũng không tùy tiện nghe theo người khác, thay vào đó lại hỏi một cách lịch sự để tìm ra sự thật.

Người như vậy quả thật mới có thể đại diện cho hình ảnh của công ty, Tần Lâm rất hài lòng về anh ta.

Giám đốc Đồng được một phen hú vía khi được cổ đông khen ngợi.

“Cảm ơn sếp đã khen, vậy chuyện này chắc là hiểu lầm rồi nhỉ?”

Nói xong, giám đốc Đồng liền nhìn sang Lưu Nhị Nha, sắc mặt có chút không vui.

Trong lòng thầm nghĩ người phụ nữ này não tàn hay sao, rõ ràng là người thân bạn bè của cổ đông, vậy mà vẫn khỏi bọn họ đến để tố cáo người ta? Có bị điên hay không đây?

Nhưng vì tính chuyên nghiệp nên giám đốc Đồng vẫn không mắng cô ta, chỉ lạnh lùng nói.

“Thưa cô, lần sau hãy hỏi kĩ trước khi gọi điện tố cáo nhé”.

Lưu Nhị Nha vừa thấy bọn họ đi khỏi, liền vội hỏi.

“Vậy... phần thưởng trên điện thoại lúc nãy thì sao?”

Lưu Nhị Nha nhìn thấy mấy người ở sau giám đốc Đồng đều cầm theo túi, hình như là mẫu mới nhất của họ, tuy không tố cáo không thành nhưng cô ta cũng nên có quà chứ đúng không?

Giám đốc Đồng liền cau mày, hừ lạnh một tiếng.

“Quà? Thưa cô, kể từ hôm nay cô không còn là hội viên Bạch Kim của LV chúng tôi nữa, chúng tôi sẽ cho cô vào danh sách đen, sau này vui lòng đừng vào cửa hàng của chúng tôi nữa, nếu không sẽ bị đuổi ra đấy, mong cô tự trọng”.

Nói xong, giám đốc Đồng đều đưa những món đồ đó cho Vương Đông Tuyết.

Anh ta nhìn thấy Vương Đông Tuyết đứng cạnh Tần Lâm, cảm thấy rõ ràng là một đôi, dù sao cũng đã mang mấy chiếc túi này đến rồi, vừa hay làm quà luôn cũng được.

Thêm việc của bà Từ Quyên vừa rồi, giám đốc Đồng cũng biết đây không phải mẹ ruột thì cũng là mẹ vợ của Tần Lâm, dù sao thì cũng là người nhà, nếu không thì tổng giám đốc Tần cũng sẽ không bảo tổng công ty đặt làm riêng chiếc túi này.

“Thưa cô và bà, những chiếc túi này đều là mẫu mới nhất của công ty chúng tôi, xin tặng cho hai vị!”

Nói xong, giám đốc Đồng đặt đồ xuống rồi lập tức rời đi.

Mặt mày Từ Quyên hớn hở, nhanh chóng kiểm tra mấy chiếc túi đó.

Sau khi lấy chúng ra, thấy đều là những mẫu mới nhất của năm nay, cái nào cũng hơn hẳn cái mà Lưu Nhị Nha khoe.

Sắc mặt Lưu Nhị Nha xám xịt, trong phút chốc từ hội viên Bạch Kim lại biến thành danh sách đen.

Đối với người bình thường mà nói thì danh sách LV chẳng là gì cả, nhưng đối với Lưu Nhị Nha thì đó lại là một con dao chí mạng.

Vì là sinh viên ngành thời trang nên sau này cô ta sẽ thường xuyên tiếp xúc với những thứ này, túi xách lúc nào cũng là cốt lõi của thời trang.

Nhưng cô ta lại có tên trong danh sách đen LV, thì làm sao cô ta có thể có tương lai trong ngành này được chứ?

Ngần ấy năm học lại thành vô ích sao?

Sắc mặt Lưu Nhị Nha hết sức khó coi, cô ta chỉ vào Tần Lâm và chửi bới.

“Mẹ kiếp anh bị điên à! Tôi không có thù gì với anh, đã động gì vào anh đâu chứ? Tại sao anh lại phải đối phó với tôi!”

Tần Lâm liền chau mày: “Tôi đối phó gì cô? Làm gì chứ? Là tôi cho cô vào danh sách đen sao?”

Lưu Nhị Nha định phản ứng lại, đúng vậy, vừa rồi không phải do Tần Lâm ra lệnh, mà chính là giám đốc Đồng.

Chẳng phải Tần Lâm là cổ đông sao, đương nhiên sẽ lợi hại hơn giám đốc Đồng, nên nhờ anh giúp đỡ cũng hông vấn đề gì!

Lưu Nhị Nha nhanh chóng nói với Tần Lâm: “Xin lỗi xin lỗi, lúc nãy là tôi sai rồi, anh có thể giúp tôi xóa tên khỏi danh sách đen được không? Anh có năng lực mà đúng không?”

Tần Lâm liền cười nhạt: “Có thì có”.

“Nhưng tại sao tôi phải giúp cô?”

Lưu Nhị Nha sững ra một lúc.

Đúng vậy, tại sao Tần Lâm lại phải giúp cô ta?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play