Tần Lâm cau mày, nhìn sang Khổng Doanh Doanh, nhưng không hề lên tiếng.
Những việc anh đang làm bây giờ, cũng như địa vị hiện tại của anh, không thể nào giải thích được cho kiểu tiểu thư nhà giàu như Khổng Doanh Doanh đây.
Đừng nhìn thấy bây giờ cô là thiên kim tiểu thư, nhưng so với Tần Lâm thì chỉ là một con nhóc mà thôi.
Năm đó là thế, bây giờ cũng vậy.
“Đi thôi”.
Khổng Doanh Doanh và Vương Đông Tuyết tiếp tục đi mua sắm, ba người cùng nhau dạo quanh trung tâm thương mai.
Tại bệnh viện, Mã Giang Hà được đưa đến phòng phẫu thuật của bệnh viện Trung ương, được bác sĩ Vương Bác Luân nổi tiếng nhất ở khoa nội chuyên về lồng ngực tự tay thực hiện ca phẫu thuật.
Sau khi kiểm tra xong trong phòng cấp cứu, sắc mặt Vương Bác Luân đột nhiên trở nên khó coi, sau đó lắc đầu.
“Nếu muốn chữa khỏi triệt để thì cần phải phẫu thuật, nhưng e rằng cơ thể ông Mã không thể nào chịu được một ca phẫu thuật lớn như vậy, sợ rằng sẽ xảy ra nguy hiểm”.
Bà Mã ngay lập tức tái mặt: “Nguy hiểm cỡ nào?”
Vương Bác Luân đáp: “Năm mươi năm mươi!”
Năm mươi năm mươi!
Bà Mã như chết lặng.
Năm mươi phần trăm rủi ro, tức là khi vào phòng phẫu thuật, có một nửa khả năng sẽ chết ở đó, với mức độ rủi ro cao như vậy, thường thì bệnh viện sẽ không yêu cầu tiến hành phẫu thuật.
Vương Bác Luân nói: “Tôi nghĩ, vẫn nên điều trị duy trì”.
“Duy trì điều trị? Điều trị duy trì là gì?”, bà Mã hỏi.
Vương Bác Luân do dự một hồi, nhưng vẫn quyết định nói sự thật.
“Điều trị duy trì chính là dùng thuốc để giảm đau và giải quyết các biến chứng”.
Ban đầu nghe thì chẳng có gì, nhưng sau khi cân nhắc suy nghĩ, bà Mã liền định thần lại hỏi.
“Vậy ý của bác sĩ là, bệnh của ông nhà tôi không cần chữa nữa sao? Đợi chết thôi sao?”
Vẻ mặt Vương Bác Luân nghiêm trọng, sau đó gật đầu.
“Đúng vậy, trên lý thuyết chính là như thế, nếu trực tiếp mổ thì khả năng chết trên bàn phẫu thuật là năm mươi phần trăm, còn nếu chấp nhận điều trị duy trì, theo như thể chất của ông Mã thì có thể sống thêm được ba năm nữa”.
Mắt bà Mã tối sầm lại, chân loạng choạng, gần như không thể đứng vững được nữa.
“Cái gì! Chỉ ba năm thôi sao! Ông nhà tôi...”
Khóe mũi bà Mã cay xè, nước mắt không ngừng rơi.
Vương Bác Luân thở dài, là một chuyên gia, ông ta chỉ có thể đưa ra hai phương án, sau đó để bệnh nhân lựa chọn.
Bệnh nhân quyết định như thế nào là việc của họ, hai phương án này ông ta đều đã dốc hết sức rồi.
Cho dù ở đâu, tỉnh lỵ, thủ đô hay nước Mễ đều như nhau.
Bà Mã vừa khóc vừa nhìn Mã Giang Hà, đột nhiên bà nghĩ ra điều gì đó, chẳng phải vẫn còn cậu thần y đó sao?
Trước đây bà Mã cũng không tin vào cậu thần y đó lắm, nhưng Tần Lâm thật sự đã cứu sống Mã Giang Hà, tai nghe không bằng mắt thấy, chính bà đã được tận mắt chứng kiến y thuật của Tần Lâm, thật không thể nào nhìn tuổi tác mà xem thường người khác được.
Hơn nữa, trước khi Mã Giang Hà hôn mê đã dặn rằng phải giữ cách liên lạc với tiểu thần y, vừa hay hôm nay có thể dùng đến đấy sao?
Bà Mã lập tức quyết định gọi điện cho Tần Lâm.
“A lô, tiểu thần y, tôi là người nhà của bệnh nhân nằm viện lúc nãy, bây giờ chồng tôi đã được đưa vào bệnh viện, bác sĩ cho chúng tôi hai phương án...”
Lúc này bà Mã vẫn còn tỉnh táo, nói ngắn gọn rõ ràng, đơn giản chỉ đang kể lại những chuyện vừa xảy ra.
Tần Lâm nghe xong liền cau mày.
“Vậy sao? Vậy được, để tôi giúp”.
Tần Lâm vốn tưởng rằng các chuyên gia ở bệnh viện Trung ương có thể giải quyết vấn đề này, nhưng hiện tại xem ra có chút đánh giá cao bọn họ quá rồi.
Quả thực, các bác sĩ bây giờ chủ yếu chuyên về Tây y, Tây y là Tây y, còn Đông y và Đông y, tương tự như khoa nội và khoa ngoại cũng vậy.
Mặc dù như vậy có thể nâng cao kỹ thuật của bác sĩ, nhưng cũng có mặt hạn chế, đó chính là giới hạn mất một phần ba tầm nhìn của bản thân.
Phải biết rằng, tất cả các cơ quan của con người đều được kết nối với nhau, các vấn đề về tim không nhất thiết chỉ giới hạn ở phần tim.
Căn bệnh của Mã Giang Hà, nghe qua thì rất khó nhằn đối với Tây y truyền thống.
Nếu như đã không có ai có thể chữa, thì Tần Lâm đành phải ra tay thôi.
Nếu không đi lúc này thì sẽ không cứu được nữa, vậy thì sẽ làm trái với ý định hành y cứu người ban đầu.
“Đi đâu thế? Anh đến bệnh viện chữa cho Mã Giang Hà à?”
Tần Lâm gật đầu.
“Đúng vậy”.
Sắc mặt Khổng Doanh Doanh đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Anh có thể đừng làm bừa nữa được không, anh có biết Mã Giang Hà là ai không? Vừa nãy đã may mắn một lần rồi, anh cho rằng sẽ còn có lần thứ hai sao? Lúc nãy anh nên lấy một triệu rồi rời đi mới đúng, sao thế, muốn thả con tép bắt con tôm à?”
Cuối cùng Khổng Doanh Doanh cũng đã nhìn ra tại sao Tần Lâm lại không muốn nhận một triệu rồi, hóa ra là muốn người ta quay lại tìm à?
Dùng một triệu để nhử, sau này lại còn nhận được nhiều hơn sao?
Không ngờ Tần Lâm lại có chút thủ đoạn như vậy, vốn tưởng rằng anh chỉ là một bác sĩ trẻ biết chút y thuật, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ anh chính là một tên chuyên lừa đảo!
Những tên lừa đảo hiện nay vô cùng thông minh, đặc biệt là những kẻ lừa đảo đẳng cấp như Tần Lâm.
Khổng Doanh Doanh nhất định phải ngăn anh lại, làm những chuyện như thế này thật sự nguy hiểm, Mã Giang Hà là nhân vật như thế nào chứ, kiểu người nào ông ấy cũng thấy qua rồi, mấy trò mèo của Tần Lâm căn bản không thể nào qua mắt được người ta.
Ở trung tâm mua sắm thì không sao, một khi đã đến bệnh viện thì mấy trò mèo đó sẽ bị lộ tẩy ngay.
Tần Lâm liền cau mày: “Cô cũng xem thường tôi quá rồi đó, Đông Tuyết, anh đi trước nhé”.
Nói xong, Tần Lâm liền ra ngoài, lái xe đi khỏi.
Chuyện như thế này không thể chậm trễ được, sớm một giây thì sẽ thêm một giây sự sống.
Tần Lâm lên xe, ngay lập tức rời khỏi.
Khổng Doanh Doanh tỏ ra lo lắng: “Đông Tuyết, không được đâu, cậu không thể để anh ta đi như vậy được, lỡ may xảy ra chuyện gì, không khéo sẽ liên lụy đến cậu đấy!”
Vương Đông Tuyết nhíu mày: “Chắc không đâu? Y thuật của anh Tần giỏi như thế, chắc không để xảy ra chuyện gì đâu”.
Khổng Doanh Doanh hừ lạnh một tiếng: “Đối với ba trò y thuật quèn của anh ta mà cậu cũng dám tin sao, mau đến bệnh viện xem thử đi! Có ngăn được thì ngăn, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì tớ còn có thể nghĩ cách để giúp đỡ, thật phục cậu luôn đấy, kiếm đâu ra bạn trai như vậy chứ, đúng là oan gia kiếp trước của cậu mà!”
Nói xong, Khổng Doanh Doanh vội vàng kéo Vương Đông Tuyết ra ngoài, cả hai lên xe của Khổng Doanh Doanh rồi đi đến bệnh viện.
Tần Lâm chẳng mấy chốc đã có mặt ở bệnh viện, lúc này cửa phòng cấp cứu đã chật kín người, có rất nhiều bác sĩ chuyên môn đang tập trung ở đây, đương nhiên bọn họ vẫn hóng chuyện là chính.
Bởi vì tình trạng bệnh nhân đã được xác định, vậy nên phương án chữa trị cũng thế.
Vương Bác Luân là bác sĩ giỏi nhất chuyên về lồng ngực ở khoa ngoại, phương án mà ông ta đưa ra đương nhiên là phương án tốt nhất, các bác sĩ khác căn bản chẳng có cách nào tốt hơn, nên chỉ có thể đến xem bà Mã lựa chọn như thế nào thôi.
Khi Tần Lâm đến, bà Mã như nhìn thấy được tia hy vọng, bà vội vàng lao tới, kéo tay Tần Lâm một cách kích động.
“Tiểu thần y, cậu mau giúp tôi đi!”
Sau khi Tần Lâm bước vào, liền đi đến chỗ Mã Giang Hà để bắt mạch.
Vương Bác Luân chợt cau mày, hỏi: “Cậu là ai? Ai cho phép cậu động vào bệnh nhân của tôi?”
Bà Mã vội vàng giải thích: “Đây là Tần thần y, lúc nãy chồng tôi ngất xỉu ở trung tâm thương mại, toàn thân co giật, may là nhờ tiểu thần y giúp đỡ nên mới khỏi!”
Vương Bác Luân hừ lạnh một tiếng: “Lang băm chữa dạo mà cũng dám đến bệnh viện này à? Cậu ta có thể chữa bệnh gì được chứ?”
Sau vài phút bắt mạch, sắc mặt Tần Lâm liền trở nên nghiêm trọng, nói.
“Phẫu thuật, ông Mã cần phải tiến hành phẫu thuật dựa trên sự kết hợp giữa Đông y và Tây y”.
Vương Bác Luân nghe xong, hừ lạnh một tiếng: “Phẫu thuật? Khoác lác cũng lớn đấy, cậu có biết rằng phẫu thuật sẽ có rủi ro lớn như thế nào không? Năm mươi phần trăm tỷ lệ tử vong! Cậu nghĩ xem có cần phải mạo hiểm như thế không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT