"Giỏi thật, đại gia tộc đúng là lợi hại".

Giọng điệu của Điền Gia Ấn đầy ý châm chọc, nói xong liền kéo Điền phu nhân rời đi, thậm chí còn cầm luôn quà cáp đi.

Bọn họ đến đây chúc thọ Phúc lão gia, chẳng qua vì khách khí mà thôi, kết quả không ngờ nhà họ Phúc lại không biết điều đến vậy.

Hải Dao Dao lại càng lạnh lùng: "Nhà họ Phúc tự mình làm bậy, mấy người vốn chỉ cần có chút quan hệ với anh Tần là gia tộc của mấy người có thể vươn lên trở thành gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ".

"Hôm nay, mấy người đắc tội anh Tần, đắc tội Điền Gia Ấn, sau này nhà họ Hải chúng tôi sẽ không qua lại với mấy người nữa".

"Chủ tịch Phúc tự thu xếp ổn thỏa đi".

Nói xong, Hải Dao Dao cũng xách quà rời đi.

Những khách khác thấy vậy cũng lần lượt chào tạm biệt.

"Chủ tịch Phúc, nhà chúng tôi có việc, tôi xin phép đi trước".

"Chủ tịch Phúc, công ty của chúng tôi xảy ra chuyện rồi, tôi phải về trước xem thế nào".

"Chủ tịch Phúc, vợ tôi sinh con, tôi xin phép về trước".

"Chủ tịch Phúc, tôi xin phép đi trước!"

"..."

Một người đi thì sẽ có người thứ hai, khi người thứ hai rời đi thì ung dung hơn người trước nhiều.

Lúc mới đầu mọi người còn ngại, về sau lúc rời đi còn xách luôn quà về, đúng là không nể nang gì.

Phúc Hiểu Phong nhìn thấy cảnh này, sắc mặt vô cùng khó coi.

Nhà họ Phúc... thực sự bỏ qua cơ hội để vươn lên sao?

...

Sau khi rời khỏi nhà họ Phúc, Tần Lâm cùng với Đồng Phương Châu, vợ chồng Điền Gia Ấn, còn có Hải Dao Dao liền đi tụ tập với nhau.

Lần tụ họp này cũng được coi là để làm vững chắc thêm cho địa vị của Tần Lâm.

Ở Đông Hải, địa vị của Tần Lâm đã chắc chắn lắm rồi, dường như không ai có thể làm lung lay địa vị của anh.

Đoàn Bảo Đông, Mạnh Văn Cương, Tôn Kiến Dân, Liễu Thanh Thanh, những người này đều vô cùng thân quen với Tần Lâm, đều có thể tin tưởng được.

Nhưng ở tỉnh lỵ, hiện nay Tần Lâm vẫn chưa có nhiều mối quan hệ, ngoại trừ Lôi Hồng ra, những ông chủ khác anh không quá thân quen, chỉ được coi là biết qua, họ cũng chỉ hơi nể mặt anh thôi.

Vậy nên Tần Lâm cũng muốn dành chút thời gian để giao lưu với bọn họ, cũng để kéo gần quan hệ.

Mà những người này thì không đợi được muốn kết thân với Tần Lâm, muốn trở nên thân thiết với Tần Lâm.

Thân phận của Tần Lâm không tầm thường, ngay cả Lôi Hồng và Đoàn Bảo Đông đều rất tin tưởng và nghe lời Tần Lâm, cả tỉnh Hán Đông này có ai có địa vị cao hơn Tần Lâm chứ?

Không chỉ như vậy, y thuật của Tần Lâm còn rất cao siêu, mấy người ở đây đều từng được trải nghiệm qua y thuật cao siêu của Tần Lâm, trong đó Đồng Phương Châu là người rõ nhất.

Sau khi ăn một bữa cơm nhỏ, Điền Gia Ấn liền cho xe đến đưa Tần Lâm về Đông Hải.

Còn về nhà họ Phúc, Tần Lâm cũng không muốn quan tâm nữa.

Cứu bọn họ một lần là trả xong nợ ân tình rồi, tình xưa nghĩa cũ giữa hai nhà cũng không còn nữa, Tần Lâm cũng không cần phải quan tâm đến bọn họ.

Về đến Đông Hải, sau khi xuống xe, Tần Lâm chuẩn bị đến thăm Liễu Thanh Thanh.

May mà con q7 mà Liễu Thanh Thanh tặng anh được đỗ ngay ở bãi đỗ xe dưới lòng đất của mỹ phẩm Tầng Vân.

Vốn là xe của bạn gái, Tần Lâm lái xe cũng chẳng có áp lực tâm lý gì, cũng chẳng hề cảm thấy mình ăn bám người yêu, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị.

Vừa đến bãi đỗ xe, đột nhiên một chiếc Mercedes-Benz phóng đến, suýt nữa đâm vào Tần Lâm.

Đương nhiên nó không thể nào đâm vào Tần Lâm được.

Cho dù là tốc độ hay phản ứng thì Tần Lâm đều rất nhanh, trong thời gian ngắn đã có thể tránh được một cách vô cùng dễ dàng.

Hơn nữa cho dù Tần Lâm không tránh được thì với sức lực của chiếc xe bình thường cũng chẳng thể khiến anh bị thương, khẻo xe còn bị hỏng ấy.

"Gì thế này, mù à!"

Chủ xe hạ cửa kính xuống, thò đầu ra khó chịu quát Tần Lâm một câu.

Vừa nói xong, chủ chiếc xe sững sờ, hạ kính râm xuống, nhìn thấy mặt Tần Lâm, lập tức vô cùng kinh ngạc.

"Tần Lâm?"

Tần Lâm nhíu mày, cũng cảm thấy người đàn ông này có hơi quen mắt, nhưng không nhớ ra đây là ai.

"Tần Lâm, không nhớ tôi à? Tôi là bạn học cấp hai của cậu đấy, tôi họ Khương, Khương Hạo!"

Tần Lâm đột nhiên nhớ ra: "À, nhớ rồi".

Nhắc đến cái tên này anh mới mang máng nhớ ra.

Khương Hạo nở nụ cười: "Lão Tần, bây giờ cậu làm ăn ở đâu, sao không đi xe, ngồi xe buýt à?"

Trong lúc nói, Khương Hạo còn thò cổ tay ra khỏi cửa sổ, lơ đãng lộ ra chiếc Rolex trên tay, nhẹ nhàng vỗ cửa xe, khoe khoang chiếc Mercedes-Benz của mình.

Tần Lâm cười nhạt: "Ừm, tôi đi lấy xe".

Khương Hạo sững sờ nói.

"Không nhận ra cậu còn mua được xe đấy? Cũng đúng, bây giờ xe rẻ như thế, còn có thể trả góp, ai lại không mua nổi một chiếc xe chứ, trả trước một hai chục nghìn là mua được một chiếc xe cũ rồi".

"Mặc dù xe cũ không tốt lắm nhưng chỉ cần không vượt quá mười năm thì vẫn có thể lái được".

"Điều rắc rối duy nhất là hộp số sàn của xe cấp thấp hơi khó dùng. Tôi chưa lái xe cấp thấp nên cũng không biết chuyển số bằng tay nên đương nhiên cũng không biết lái xe không có hộp số tự động, haha".

Trong lời lẽ của Khương Hạo đầy vẻ ưu việt, Tần Lâm vừa nhìn đã nhận ra, có điều chỉ là một chiếc Mercedes-Benz C-class thôi mà, có hơn ba trăm nghìn, vậy mà đã khiến anh ta cảm thấy có thành tựu đến vậy, cứ như kiểu ưu việt hơn người khác nhiều vậy.

Tần Lâm cũng không biết nên nói gì, cười ha ha nói: "Cậu nói đúng lắm".

Loại người này rất thích khoe khoang, Tần Lâm cũng không cần phải so đo với anh ta, cứ cho anh ta chìm đắm trong ảo tưởng đi vậy.

"Đúng rồi Lão Tần, cậu đến đúng lúc lắm, Tiểu Phó tổ chức họp lớp, vừa hay tôi đưa cậu đi cùng nhé, lúc trước mối quan hệ của cậu với Tiểu Phó tốt lắm đúng không?"

Tần Lâm nhíu mày: "Tiểu Phó".

"Cậu quên Tiểu Phó rồi à! Phó Tiểu Tuyết!"

Phó Tiểu Tuyết?

Tần Lâm gật đầu, đương nhiên cũng chỉ là khách sáo, Phó Tiểu Tuyết này Tần Lâm vừa nghe tên liền mang máng nhớ ra.

Hình như cũng từng theo đuổi anh.

Năm đó với thân phận của Tần Lâm, với mị lực của đại thiếu gia nhà họ Tần, có biết bao cô gái theo đuổi anh.

Cho dù không muốn lại gần mấy cô gái đó, người nhà bọn họ cũng sẽ bảo bọn họ chủ động lại gần Tần Lâm, nếu như ai được Tần Lâm thích thì sẽ trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Tần, như vậy thì một bước lên trời rồi.

Vậy nên Tần Lâm không nhớ mấy cô gái từng theo đuổi mình lắm.

Có điều anh cũng có chút ấn tượng vể Tiểu Phó này.

Lúc trước cô ta theo đuổi Tần Lâm, mỗi ngày đều trò chuyện hỏi thăm, kết quả Tần Lâm chẳng thèm quan tâm, chẳng thèm để ý đến cô ta, về sau Tiểu Phó có lần nổi giận liền vứt trà sữa tặng Tần Lâm xuống đất, từ đó về sau không bao giờ nói chuyện với anh nữa.

Với chuyện này, Tần Lâm cũng không còn cách nào khác, không thích thì là không thích, đâu thể cưỡng ép người ta được?

Hơn nữa lúc đó mới là cấp hai, tuổi còn nhỏ, Tần Lâm chẳng hề muốn nghĩ ngợi đến chuyện này.

Không ngờ nhiều năm như vậy còn có thể liên lạc với nhau.

Khương Hạo nói: "Lão Tần, năm đó cậu khiến Tiểu Phó tổn thương lắm đấy, cậu không định đi xin lỗi người ta một câu à?"

Tần Lâm cười ngượng: "Chắc không cần đâu! Cũng đâu có làm tổn thương nhau đâu, cần gì phải xin lỗi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play