Sau khi cúp máy, Giang Lương cười khẩy.

"Anh biết làm trò thật đấy, chắc không ra vẻ giàu có thì anh không chịu được! Chủ tịch Tôn là thằng chủ tịch ngân hàng quái nào, phó chủ tịch Khổng mới là chú tôi, anh nghĩ anh..."

Khi Giang Lương vẫn đang thao thao bất tuyệt thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, Giang Lương sững sờ.

Đây là...

"Chú Khổng?"

Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng gào thét.

"Giang Lương! Mẹ kiếp, cháu có tin chú giết cháu không!"

Nghe thấy âm thanh giận dữ, Giang Lương sững sờ.

"Chú Khổng, sao vậy ạ?"

Phó chủ tịch Khổng lạnh lùng nói: "Chú làm sao á, cháu bảo chú bị làm sao, rốt cuộc cháu đã đắc tội với với ai vậy! Chú bị cho thôi việc rồi, mẹ kiếp, sau này cháu đừng tìm chú nữa!"

"Với cả, tất cả khoản vay của công ty y dược của bố cháu đều bị ngưng rồi, tất cả vì thằng phế vật là cháu đó!"

Nói xong, phó chủ tịch Khổng liền cúp máy.

Giang Lương trợn tròn mắt, chú Khổng bị cho thôi việc rồi?

Vừa nãy Tần Lâm gọi cuộc điện thoại kia, chẳng nhẽ là gọi cho chủ tịch ngân hàng của bọn họ sao?

Giang Lương không dám tin, khi vừa cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi hỏi lại, kết quả có một cuộc điện thoại gọi đến.

Tay Giang Lương run rẩy, ấn nút trả lời.

"Alo? Bố ạ?", khi nghe máy, lòng anh ta có cảm giác không lành.

Quả nhiên, vừa bắt máy, bố Giang ở đâu bên kia đã tức giận gào lên.

"Giang Lương! Mẹ kiếp, mày làm gì vậy, mày đắc tội với ai thế, tất cả các khoản vay của ngân hàng đều bị dừng rồi! Trong một tháng, nếu không có thêm tiền thì công ty sẽ bị phá sản!"

Giang Lương sững sờ, trợn tròn mắt.

"Bố, bố đùa con à, bố nói cho con biết đấy không phải sự thật đi!"

"Ha ha, tao đùa với mày làm gì? Gia đình cho mày một trăm nghìn, mày muốn làm gì thì làm, nợ nhiều tiền như vậy, tao không trả được, tao chỉ còn đường chạy thôi, nhà và xe đều bị thế chấp ngân hàng rồi, mày tự cầu phúc cho bản thân đi".

Nói xong, bố Giang liền cúp máy.

Người Giang Lương mềm nhũn ra, từ trên xe lăn trượt xuống đất, nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.

"Không, không thể nào! Không thể nào!"

Giang Lương không thể nào ngờ, lúc nãy anh ta chỉ tùy tiện nói một câu mà có thể thành thật.

Rốt cuộc Tần Lâm có năng lực lớn đến vậy sao?

Một cuộc điện thoại mà có thể dừng tất cả khoản vay của nhà họ Giang, dọa bố mình sợ đến bỏ chạy?

Chỉ để lại cho anh ta một trăm nghìn tiền mặt, một trăm nghìn thì làm được cái gì chứ? Thế chấp xe để vay tiền đã được mấy trăm nghìn rồi.

Giang Lương sốt ruột vô cùng, liền ngất đi.

Lưu Hoa Hoa nhìn thấy Giang Lương nằm dưới đất, mặt đầy vẻ chán ghét, đi đến bên cạnh Liễu Thanh Thanh, cười hi hi mà nói.

"Thanh Thanh, cậu đừng trách tớ nhé, chúng ta là bạn bè mà, tớ vì bị Giang Lương mặt dày bám lấy nên mới vậy thôi, chắc cậu không trách tớ đâu nhỉ?"

Nói xong, Lưu Hoa Hoa liền nháy mắt với Tần Lâm.

"Anh Tần Lâm à? Tôi là bạn thân của Thanh Thanh, chắc anh không trách tôi đâu nhỉ? Chúng ta thêm Zalo của nhau nhé!"

Lúc này Lưu Hoa Hoa đã nhận ra, Tần Lâm lợi hại hơn Giang Lương nhiều.

Mới đầu là y thuật, sau đó là quan hệ, khả năng tài chính, phương diện nào cũng đè bẹp được Giang Lương.

Lúc trước còn cho rằng Tần Lâm là một tên ăn bám, nhưng bây giờ nhìn lại, Tần Lâm thực sự lợi hại, khẻo còn môn đăng hộ đối với Liễu Thanh Thanh.

Tần Lâm cười khẩy: "Thêm Zalo của cô á? Tôi không có hứng".

Lưu Hoa Hoa này là loại gió chiều nào theo chiều đấy, lúc trước còn một lòng giúp đỡ Giang Lương, bây giờ lại muốn làm quen với anh, đúng là buồn cười mà!

Nhìn thấy Tần Lâm không quan tâm đến mình, Lưu Hoa Hoa ngượng ngùng cười, lại quay đầu bắt chuyện với Liễu Thanh Thanh.

Liễu Thanh Thanh cũng không phải cô gái bình thường mà là một người phụ nữ thành đạt, nếu không có thủ đoạn thì sao có thể đưa doanh nghiệp của mình đứng đầu trong vô số doanh nghiệp kia chứ?

"Lưu Hoa Hoa, cậu có thể đi về rồi".

Sắc mặt Lưu Hoa Hoa thay đổi, kéo tay Liễu Thanh Thanh rồi nói.

"Thanh Thanh, cậu tức giận ấy à?"

Liễu Thanh Thanh lạnh lùng nói: "Ha ha, đâu có, sau này có chuyện công việc thì tớ sẽ liên lạc với cậu sau".

Lời Liễu Thanh Thanh lập tức kéo mối quan hệ của hai người trở nên xa cách.

Lưu Hoa Hoa sững sờ, cô ta lập tức hiểu, vị thế của cô ta trong lòng Liễu Thanh Thanh đã bị hạ xuống rồi.

Bạn thân trước kia của Liễu Thanh Thanh hiện nay đã trở thành một người quen mà thôi.

Lưu Hoa Hoa lúc này hối hận vô cùng, vốn cho rằng có thể lấy được chút lợi từ Giang Lương, kết quả bây giờ Giang Lương lại trở thành kẻ mất tất cả, mất chút tiền kia thì chẳng đáng gì, nhưng quan trọng là mất đi tình bạn với Liễu Thanh Thanh.

Chỉ tiếc rằng trên đời này không bán thuốc hối hận.

...

Sau khi đuổi hai kẻ đáng ghét này đi, Tần Lâm và Liễu Thanh Thanh trở về phòng.

Nhà họ Liễu lúc này đã công nhận Tần Lâm rồi, còn về việc đôi tình nhân làm gì thì cũng chẳng ai quan tâm.

Sau khi vào phòng, hô hấp của Liễu Thanh Thanh rõ ràng nhanh hơn nhiều.

Mặc dù đã từng tiếp xúc thân mật với Tần Lâm, nhưng chẳng mấy khi một mình ở chung một phòng.

Hai người ngồi trên ghế sô pha, Tần Lâm tự nhiên mà ôm lấy cô ấy, toàn thân Liễu Thanh Thanh như bị điện giật, lúc trước khi đứng trên sân khấu diễn thuyết với tư cách là người giàu nhất cả nước còn không run thế này.

"Hay là chúng ta xem tivi đi!"

Tần Lâm cười: "Được, anh vừa ôm em vừa xem".

Tần Lâm ôm Liễu Thanh Thanh, mở tivi lên, giống như cặp vợ chồng son vừa ăn xong cơm xong ngồi xem tivi vậy, bầu không khí ấm áp vô cùng, nên Liễu Thanh Thanh cũng từ từ thả lỏng.

Chán nản đổi mấy kênh, đến một kênh tin tức đang phát một đoạn tin tức.

Liễu Thanh Thanh cười, dùng tay đẩy Tần Lâm rồi nói.

"Ui, bạn gái cũ của anh kìa".

Tần Lâm nhìn qua, bản tin đang đưa tin về Tô Văn Kỳ.

Tần Lâm có hơi cạn lời, Liễu Thanh Thanh đúng là một bình dấm nhỏ*, giọng nói của cô ấy có hơi chua chua, hơn nữa hình như cô ấy chưa bao giờ ghen với người khác mà chỉ ghen với Tô Văn Kỳ mà thôi. (bình dấm nhỏ: chỉ người hay ghen)

Có thể là vì cô ấy thấy những người khác không có năng lực cạnh tranh, nhưng Tô Văn Kỳ thì không như vậy.

Có thể ca hát, nhảy múa, lại xinh đẹp, còn là Thiên Hậu, trong mắt Liễu Thanh Thanh thì đúng là địch thủ đáng gờm.

Hai người ngồi xem tin tức về Tô Văn Kỳ.

"Chiều ngày hôm nay, Thiên Hậu Tô Văn Kỳ đã đăng bài viết lên trang cá nhân Facebook, tuyên bố tạm thời rút khỏi giới giải trí, sóng gió lần này rốt cuộc sẽ gây ảnh hưởng lớn đến đâu, Tô Văn Kỳ có đúng là người chịu trách nhiệm chính đối với những người bị hại kia không?"

"Dược mỹ phẩm rốt cuộc có đáng tin không, các cơ quan chức năng có phải chịu trách nhiệm cho chuyện này không, chúng ta vẫn cần phải điều tra thêm".

Nhìn thấy tin tức này, Tần Lâm và Liễu Thanh Thanh nhíu mày.

Tô Văn Kỳ bị sao vậy? Rút khỏi giới giải trí? Xảy ra chuyện gì vậy?

Liễu Thanh Thanh cũng vô cùng quan tâm, bởi vì tin tức có nhắc đến dược mỹ phẩm, chẳng nhẽ mỹ phẩm xảy ra vấn đề?

Liễu Thanh Thanh chuyên sản xuất mỹ phẩm nên cô ấy rất quan tâm đến tin tức trong ngành.

"Để em tra xem".

Liễu Thanh Thanh vội vàng lướt tin tức.

Quả nhiên sáng hôm nay vừa xảy ra chuyện.

Sản phẩm mà Tô Văn Kỳ làm đại diện, mỹ phẩm có nhãn hiệu Đồng Bảo xảy ra vấn đề.

Hàng trăm cô gái sử dụng kem dưỡng da Đồng Bảo gặp vấn đề, hơn nữa đã chuyện này xảy ra được mấy ngày rồi.

Khoảng ba bốn ngày trước, sau khi có người sử dụng kem dưỡng da Đồng Bảo, trên mặt bỗng mọc râu.

Kem dưỡng da Đồng Bảo là sản phẩm cho phái nữ, kết quả lại mọc râu, đây rõ ràng là do sản phẩm có hàm lượng thuốc kích thích hoóc-môn, phá hủy kết cấu sinh lý của phái nữ.

Một hai người bị vậy thì là chuyện nhỏ nhưng bây giờ con số đã lên đến hàng trăm người rồi.

Lúc phát hiện ra đã là trên trăm người rồi, đây đúng là chuyện lớn mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play